Nhạc Phi Diễn Nghĩa
Chương 79 : Hồi thứ bảy mươi chín
Ngày đăng: 08:34 19/04/20
Tây Vân tiểu muội làm lơ trước lời kêu gọi giúp đỡ của Hoàn Nhan Thọ,
dẫn đến cái chết của y, nhưng trước nỗi đau đớn của Quận chúa lại làm ra vẻ thương cảm đến đỡ Quận chúa dậy, khuyên:
- Xin Quận chúa bớt
cơn bi lụy; để mai tôi ra trận bắt cho hết lũ Nam man để báo thù cho
lệnh tôn công. Nói rồi lại lấy khăn lau nước mắt cho Quận chúa rồi sai
tỳ nữ dìu Quận chúa về phủ.
Tây Vân trở về dinh, lòng mừng thầm, bảo Thế Hồng ra sau dinh nói rõ cái chết của Hoàn Nhan Thọ cho Ngũ Liên hay.
Tỳ nữ Thế Hồng vâng lệnh chạy ra sau dinh nói cho Ngũ Liên chuyện Hoàn Nhan Thọ đã chết:
Ngũ Liên nói:
- Nếu tiểu thư đã báo thù cho ta được rồi, tất nhiên tiểu thư là ân nhân
của ta, lẽ nào ta chẳng bằng lòng? Ngặt vì việc vợ chồng là việc lớn, há lại không có mai mối để đi thầm lén vụng trộm như vậy tránh sao cho
khỏi miệng thế cười chê? ước gì có một người nào bên dinh Tống theo qua
đây đứng làm mai mối thì mới thuận tình đạt lý Nếu âm thầm thành thân
với nhau không ai hay biết thì xấu hổ lắm, ta quyết không chịu đâu!
Thế Hồng đến thuật lại ý kiến Ngũ Liên cho tiểu thư nghe, Tây Vân nghĩ thầm:
- Làm thế nào ta cũng cố gắng mời được người bên dinh Tống đem về đây buộc hắn làm mai thì xong.
Trọn đêm hôm ấy, tiểu thư lo lắng mãi không ngủ được chờ đến sáng, lập tức dẫn binh ra thành thẳng đến dinh Tống khiêu chiến.
Bên dinh Tống, Nguyên soái Nhạc Lôi tuy vừa rồi thắng được một trận, giết
chết Hoàn Nhan Thọ, song vẫn còn lo lắng nhiều phần vì trong thành Mục
Dương hãy còn Tây Vân phép thuật dị thường, lại thêm Ngũ Liên bị bắt,
không biết lành dữ thế nào, nên thường sai kẻ tâm phúc trèo non vượt
núi, cố vào cho được trong thành dò thăm tin tức Ngũ Liên, song chưa
thấy ai điều tra được về báo lại, phần thì Phàn Thành và Nhạc Đình bị
trọng thương nằm liệt trên giường hôn mê bất tỉnh chưa biết sống chết ra sao!
Nguyên soái nóng lòng như lửa đốt vội hỏi Gia Cát Cẩm. Gia Cát Cẩm nói:
- Xin Nguyên soái hãy an tâm vì đêm qua tôi đoán một quẻ biết thế nào Ngũ huynh cũng có thiên hỉ đến cứu mạng, không hề gì đâu. Tôi lại xem thiên văn thấy những vì tinh tú phía trên quân Kim mờ tối lắm, còn bên ta thì tỏ rạng hưng vượng lạ thường, chắc chắn nay mai đây sẽ có cao nhân đến
giúp ta. Thiết tưởng, ngày trước yêu tăng lợi hại biết bao nhiêu mà
không cản trở được quân ta, huống hồ hôm nay có một đứa con gái như vậy
có nghĩa gì?
Hai người còn dang bàn luận, bỗng có quân tiểu hiệu chạy vào phi báo:
- Tây Vân tiểu muội lại đến trước dinh khiêu chiến nữa.
Nghe báo, Nguyên soái lập tức truyền lệnh tập trung quân sĩ Bắp thành đội
ngũ rồi bản thân dẫn binh ra trước trận. Tây Vân hét lên the thé:
- Tống tướng hãy mau mau bó tay ra đây chịu chết cho rồi.
Nguyên soái nhìn vào đám chư tướng, hỏi:
- Ai dám ra bắt con tiện tỳ ấy?
Nói chưa dứt lời, Kiết Thành Lượng đã bước ra, nói:
- Tôi xin lĩnh mệnh đi bắt nó cho.
Vừa nói, vừa vỗ ngựa xông tới vung búa chém liền.
Tiểu Muội cũng vung đao đón đánh. Cuộc giao phong chưa đầy hai hiệp đã thấy
Tây Vân Tiểu muội thò tay vào túi lấy viên dương đạn ra nhắm ngay mặt
Kiết Thành Lượng ném tới. Dương đạn vừa thoát khỏi lòng tay, đã thấy tỏa ra một đạo hồng quang quét vào mặt Kiết Thành Lượng, khiến Lượng bị tối tăm mày mặt té nhào xuống ngựa. La Hồng thấy vậy quất ngựa vọt tới vung thương chặn Tây Vân lại đánh, còn chư tướng thì áp tới khiêng Kiết
Thành Lượng về dinh.
Tây Vân đánh với La Hồng được bảy tám hiệp
rồi cũng lấy viên dương đạn ném vào mặt La Hồng, cháy cả đôi lông mày và cũng bị ngã xuống ngựa bất tỉnh. Tây Vân vừa vung đao chém La Hồng,
bỗng thấy Ngưu Thông bước tới gạt văng cây đao của Tây Vân ra, hét lớn:
- Tiện tỳ chớ có hỗn láo.
Tây Vân bị Ngưu Thông đỡ văng ra bất ngờ phải thối lùi ra sau mấy bước, nổi giận nhìn thẳng vào mặt Ngưu Thông mắng:
- Ôi chao, con quỉ này ở đâu mà chạy đến đây nhanh vậy?
Ngưu Thông cười gằn:
- Mi chê ta xấu phải không? Vợ ta ở nhà cũng đẹp như mi vậy... và nó cũng biết dùng pháp thuật, hay lấy thạch nguyên bửu đánh người ta, còn mi
cũng có phép thuật, thật là tương xứng, vậy mi hãy theo ta về làm vợ bé
cho đủ cặp chẳng hay hơn sao?
Tây Vân nổi giận, hét:
- Loài quỉ sứ chớ nói bậy, hãy đỡ cây đao của ta đây?
Hét rồi lướt tới vung đao chém liền, Ngưu Thông cũng vung đao đón đánh, ước chừng mười hiệp, Tiểu Muội đã đuối sức, vội lấy dây "Bạch long đái ra
quăng lên trên không trung, nạt lớn:
Tên quỉ, hãy coi chừng bửu bối của ta.
Ngưu Thông ngước mặt ngó lên thấy một con rồng bạch bay sà xuống quấn chặt
cứng, Ngưu Thông vùng vẫy không nhúc nhích, may nhờ có bọn Thi Phụng,
Thang Anh, Hàn Khởi Long, Hàn Khởi Phụng bốn tướng xông ra cứu được Ngưu Thông về dinh mình.
Nhạc Lôi vội truyền quân sĩ dùng cung tên bắn ra ào ào như mưa, nên Tây Vân không tiến tới được, đành phải đánh trống đắc thắng kéo binh về thành.
Khi tướng Tống đem Ngưu Thông về
dinh rồi, xúm nhau mở sợi dây Bạch long đái nhưng không tài nào mở ra
được, hình như sợi dây đã bám rễ trong mình Ngưu Thông rồi vậy, hễ kê
dao vào cắt thì tự nhiên con dao tàn rụi ngay.
Nguyên soái không biết làm sao phải treo bảng rao khắp xa gần, nếu ai mở được thì thưởng vàng ròng mười lượng.
Trong thành Mục Dương, Tây Vân tiểu muội một mình chong ngọn đèn ngồi đứng
không yên, vì tuy đắc thắng song không bắt được viên tướng Tống nào cả,
lấy ai làm mai mối để kết duyên châu trần với chàng Ngũ Liên?
Thế Hồng thấy vậy bước tới khuyên giải:
- Nếu tiểu thư cứ đánh như vậy thì cũng không thể bắt họ được vì binh
tướng họ nhiều, hễ đánh bại người này thì người kia nhảy ra cứu, không
tài nào bắt nổi. Chi bằng tiểu thư giả thua chạy tuốt vào rìjng dẫn hắn
vào chỗ vắng vẻ mới có thể ra tay mà không sợ người khác cứu. Có như vậy thì tiểu thư mới có người làm mai mối.
Tây Vân tiểu muội bấm trán suy nghĩ hồi lâu, đoạn nét mặt bỗng tươi hẳn lên, cất tiếng khen con nữ tỳ:
- Mi bày mưu ấy hay lắm, để mai ta sẽ thực hiện.
Nói về Ngũ Liên tuy bị cầm giữ tại hậu dinh song vì Tây Vân tiểu muội có ý
kết đôi, nên những kẻ coi giữ chẳng dám câu thúc cho lắm mà lại còn phải đem rượu thịt lên dâng thường thường. Tuy vậy Ngũ Liên vẫn nóng lòng,
nên ngày nào cung hỏi thăm sự việc xảy ra bên ngoài.
Hôm ấy, tên giữ ngục bước vào, Ngũ Liên hỏi:
- Hôm nay tiểu thư ra trận thế nào?
Hắn đáp:
- Hôm nay tiểu thư đả thương hai tướng, rồi toan bắt một tướng nhưng binh Tống đông quá nên giựt lại được, vì vậy ngày mai tiểu thư phải đi đánh
nữa.
Ngũ Liên nói:
- Phải chi tiểu thư bắt sống được một
tướng Phiên trông thấy Ngột Truật bị thương thảy đều khiếp sợ, Hấp Đồng
Văn bị Quan Linh chém chết. Hấp Đồng Võ cũng bị Nhạc Lôi giáng một chùy
vỡ sọ còn bao nhiêu quay ngựa chạy dài.
Tướng Tống rượt theo vừa
đến Ô Long trận bỗng nghe tiếng chuông reo, rồi Thánh Mẫu cưỡi con Hắc
ngưu xông ra, thét lên the thé:
- Chúng bay đừng vô lễ, hãy kêu
Nhạc Lôi ra đây phá trận của ta. Ngưu Cao chẳng thèm nói năng gì hết cứ
việc múa giản lướt tới đánh bổ xuống túi bụi. Thánh Mẫu thấy thế không
xong liền giơ tay chỉ một cái, đột nhiên từ trong trận xông ra ba ngàn
ngự lâm quân ào tới như ong bầy kiến lũ. Tống tướng vội quay ngựa chạy
về Nhưng lúc ấy Thi Sầm đã cưỡi trâu nước từ từ bước ra tay cầm cây Tòng văn cổ định kiếm, khỏa tay nói:
- Chư tướng đừng sợ, đã có bần đạo ra đây!
Vừa nói, vừa giở chiếc hồ lô mở nắp trút ra, bỗng thấy bầy "Thiết chỉ hỏa
nha bay ào ra, rồi cứ việc bay theo quân ngư lâm nhằm con mắt mổ lia
mổ lịa. Bọn ngự lâm quân này đao thương cung tên gì chẳng sợ, ngặt vì
bầy "Thiết chỉ hỏa nha cái mỏ dài như mũi dùi lại cứ nhắm con mắt mà
mổ, hễ đuổi bên phải thì bay qua trái mà đuổi bên trái lại bay qua bên
phải. Quân ngự lâm bị mổ một hồi mù cả hai mắt không thấy đường nào chạy nữa bị quân Tống bắt hết.
Thi Sầm liền thu Thần nha về. Thánh Mẫu nổi giận
giục con Ô ngưu lướt tới mắng lớn:
Mi là yêu đạo ở đâu dám đến đây phá trận ta?
Đạo nhân cười gằn, nói:
- Loài nghiệt súc, mi còn nhớ năm nọ tại chốn Trường sa sư phụ ta vẫn
muốn chém mi, may nhờ ta xin mới khỏi chết, lúc ấy sư phụ ta có dặn mi
ráng tu hành, đừng làm chuyện xấu xa mà mang họa, sao này mi dám đến đây chống ngăn binh trời? Nếu mi không dâng Ngột Truật ra đây thì chớ trách ta sao ra tay độc ác.
Thánh Mẫu nghe nói lạnh mình nghĩ thầm:
- "Té ra lão này là học trò của Hứa Chân Quân rồi! Thế thì làm sao ta đánh cho lại".
Tuy nghĩ vậy song việc đã lỡ rồi, chẳng lẽ làm thinh nên Thánh Mẫu gắng gượng nói:
- Thi Tiên sư lại lạ gì không biết Ngột Truật là người phụng ngọc chỉ
Thiên đình hạ giới, còn Đại Bàng điểu vô cớ mổ con tôi đui mắt đến nỗi
phải mạng vong. Nay Nhạc Lôi nghịch mệnh trời xua quân đến đánh Bắc lẽ
nào tôi lại làm thinh? Hơn nữa, việc này không can dự gì đến Tiên sư,
tại sao Tiên sư lại ngăn trở?
Thi Sầm nạt lớn:
- Đừng nói
bậy, Nhạc Phi mổ mắt con mi, đã báo ứng rồi, còn con mi làm dâng nước
tàn hại cả huyện Thang Âm phạm vào "Thiên điều nên bị chết chém, mình
làm mình chịu còn thù oán ai nữa? Đừng biện luận nhiều lời ta chém đầu
lập tức!
Thánh Mẫu tức giận tràn hông, gằn giọng, nói:
- Tại sao ngươi lại không cho ta báo thù cho con ta, lại còn coi khinh ta đến thế ư? Được rồi, để ta quyết không cho quân Tống qua sông xem ngươi làm gì được ta?
Bây giờ Thi Sầm không thể chịu nổi giọng nói. khích
của Ô Linh Thánh Mẫu nữa liền vung cây "cổ định kiếm" nhắm ngay đầu
Thánh Mẫu chém tới, Thánh Mẫu cũng vung đao ngăn đánh. Hai bên đánh với
nhau ước đặng ba bốn hiệp, Thánh Mẫu đỡ vọt ra rồi nói:
- Thi Sầm, ta nói với ngươi đã hết lời mà ngươi vẫn nằng nặc muốn đánh ta cho được, vậy ta thách ngươi dám phá trận ta không?
Dứt lời Thánh Mẫu quay ngựa trở về trận.
Thi Sầm cười gằn nói:
- Được rồi, ta vào trận cho mi coi.
Nói rồi giục con trâu nước vung gươm xông thẳng vào trận Ô Long. Thánh Mẫu
vội leo lên trướng đài lấy cây cờ đem phất qua phất lại mấy cái, miệng
đọc thần chú lâm râm. Trong giây phút đất bằng bỗng dậy phong ba, không
biết được từ đâu chảy đến cuồn cuộn, binh tôm tướng cá kỳ hình, quái
dạng, hiện ra vô số, đứa cầm gươm, đứa cầm giáo ào đến như ong bầy kiến
lũ: Quân Tống thấy vậy hoảng kinh bỏ chạy tán loạn, nhưng Thi Sầm vẫn
thản nhiên giơ tay chỉ một cái rồi đọc thần chú, bỗng nhiên trên trời
tối sầm lại, sấm sét nổi dậy ầm ầm, binh tôm tướng cá sợ hãi trốn mất
hết. Thi Sầm giục trâu rẽ nước đuổi theo Thánh Mẫu, vung đao chém mạnh.
Thánh Mẫu thất kinh nhảy nhào xuống nước hóa ra một con Ô Long nhe nanh
múa vuốt quyết chộp Thi Sầm, nhưng Thi Sầm đã nhanh như chớp lách sang
một bên chộp cổ con Ô Long đè xuống vung gương toan chém. Thánh Mẫu năn
nỉ xin tha mạng.
Thi Sầm thấy vậy không nỡ chém, lên tiếng nói:
- Thôi, ta cũng chẳng thèm chém ngươi làm gì, song ta phải đem về cho
thầy ta cột ngươi vào cây cột sắt cho ngươi hết hung hăng.
Nói rồi quay lại kêu bọn tướng Tống nói:
- Các ngươi hãy bẩm lại với Nguyên soái ngươi biết rằng ta đã bắt được
con yêu rồi và phải mang nó về phục mạng với sư phụ ta, nên không có thì giờ kiếu từ xin hãy miễn chấp cho!
Nói rồi lấy dây cột chặt Thánh Mẫu lại để nằm vắt ngang trên lưng trâu, độn thủy đi mất.
Lúc ấy quân Tống thấy trận Ô Long đã bị phá rồi nên thừa thế xông vào một
lượt chém giết tứ tung, quân Phiên kinh hãi bỏ chạy tán loạn. Quân Tống
đuổi theo đến bên sông, quân Phiên lật đật xuống thuyền không kịp, lớp
bị quân Tống giết, lớp ngã xuống sông chết chìm không biết bao nhiêu mà
kể.
Lúc ấy Ngưu Cao tung hoành trong trận, đụng ai giết nấy, bỗng
gặp Ngột Truật đang thu góp tàn quân để trốn chạy, thấy Ngưu Cao vừa trở tới, Ngột Truật thất kinh quay ngựa chạy dài.
Ngưu Cao kêu lớn:
- Ngột Truật, mi còn chạy đi đâu nữa? Sao không bó tay chịu trói cho rồi?
Ngột Truật nổi giận hét:
- Ngưu Cao, ngươi đối với ta có nghĩa gì mà ngươi dám coi khinh ta đến thế?
Nói rồi quay ngựa lại đánh Ngưu Cao. Đánh được vài ba hiệp, vì cánh tay
Ngột Truật bị bệnh chỉ còn một tay nắm búa nên bị Ngưu Cao bắt được cây
búa nắm chặt cứng rồi quăng giản nắm hai tay giựt một cái thật mạnh làm
Ngột Truật bị trật yên ngựa ngã nhào xuống. Ngưu Cao vì giật quá mạnh
cũng bị mất thăng bằng ngã xuống chụp trên mình Ngột Truật. Ngưu Cao
thừa thể chồm dậy ngồi cưỡi trên lưng Ngột Truật cười ngất, nói:
- Ngột Truật, lại có ngày mi bị ta bắt như vậy sao?
Ngột Truật ngẩng lên thấy mặt Ngưu Cao liền trợn mắt nghiến răng, hét lên giận dữ như sấm nó.
Ngột Truật phần thì uất quá, phần thì hét lớn nên hộc máu ra chết tươi, còn
Ngưu Cao ngồi trên lưng kẻ thù thì vô cùng khoái chí, cười ngất, cười
sằng sặc đến ngút hơi và cũng tắt thở luôn!
Đây quả là cọp cưỡi rồng. Ngột Truật chết rồi mà còn với níu Ngưu Cao để rồi cùng xuống Diêm La một lượt.