Nhầm Thành Trò Vui Ngày Cá Tháng Tư

Chương 3 :

Ngày đăng: 07:38 19/04/20


“Hoá ra đều là người lưu lạc thiên nhai.”



Cô nhớ ngày nào đó khoá máy tính , cô đến muộn nửa giờ, cuối cùng, hắn nói những lời này.



Rất nhẹ, rất nhẹ, cơ hồ nghe không rõ ràng, nhưng cô xác định hắn nói!



Có ý tứ gì chứ? Đều là người lưu lạc thiên nhai, hắn cũng từng bị người nhà bỏ qua, là như vậy sao?



Đây là lần thứ hai, cô cảm thấy hắn không hư như vậy.



Cô thậm chí từ từ bắt đầu cảm thấy, bị hắn quấn lấy âm hồn không tiêu như vậy, cũng không khó chịu như bị cực hình……



Chính là, ý nghĩ như vậy, biến mất ở mấy ngày sau.



Cô tìm mấy ngày mới làm xong bài tập máy tính, vốn hôm nay muốn giao cho trưởng bàn, ai biết mới đi xem chỗ giáo vụ trở về, lại phát hiện giấy bị phá hư toàn bộ, phơi thây mặt bàn.



Cô há hốc mồm, hoàn toàn không thể phản ứng.



Là ai? Ai làm như chuyện ác liệt như vậy?



Trong óc hiện lên người đầu tiên bị tình nghi, là Bùi Vũ Canh luôn luôn lấy chỉnh cô làm vui, ham mê lớn nhất của hắn, không phải là xem biểu cảm kích động bất lực của cô lấy lòng hắn sao? Hắn còn giấu sổ điểm danh, còn có bài tập kinh tế của cô!



“Ngẩn người cái gì? Chậm hiểu.” Bùi Vũ Canh xách bình nước khoáng trở về, một chưởng không nhẹ không nặng hướng cái ót cô chụp tới.



“Không có.” Cô lập tức thu giấy xong, ép nước mắt vào trong.



Kháng nghị thì như thế nào? Cô cũng không thể làm gì hắn, cô mới không cần tự rước lấy nhục, nhìn sắc mặt hắn đắc ý.



Bùi Vũ Canh đặt mông ngồi trở lại ghế, chân dài tự nhiên lại đặt lên bàn, đem một bình trà sữa thuận tiện mua ném cho cô.



“Không cần!” Cô bực mình đẩy trở về.



“Ông đây mua, cô dám không uống?” hắn híp mắt uy hiếp.



Không uống cũng không được, rất quá đáng!



Cô cắn môi, giận mà không dám nói gì, ghé vào trên bàn không tiếng động rơi nước mắt.



Lại đến chính là cách một ngày xã đoàn hoạt động, cô chọn là xã đàn ghi-ta, trước lên lớp mới phát hiện đàn ghita mang theo, không biết khi nào sáu dây đàn đều bị người cắt đứt, cô khổ sở mãi cho đến tan học, cũng không chịu mở miệng nói với Bùi Vũ Canh thêm một câu.



“Này, cô sẽ không dì cả lại tới nữa đi?” Khoảng cách lần trước, giống như mới nửa tháng mà thôi. Bùi Vũ Canh luôn luôn quấn cô đến tan học, giật nhẹ tóc cô, làm không hiểu cô có chỗ nào không đúng.



“Cậu đừng lại kéo!” Cô tức giận, dùng sức rống ra tiếng, lao ra cửa.



Kế tiếp, lại phát sinh một ít chuyện vụn vặt, còn có người thừa dịp tan học khi đám đông chật chội, dùng kẹo cao su dính tóc của cô, cô đành phải nhịn đau cắt mái tóc dài, cách một ngày đi trường học, Bùi Vũ Canh nhìn mái tóc miễn cưỡng tới vai của cô, tức giận một cước đá ngả lăn ghế dựa.



“Mẹ nó Diệp Tâm Lê, dám xem thường lời Linh Bắc nói sao? Ai cho phép cô cắt tóc ?”



Này kẹo cao su lại xử lý không xong, không cắt có thể làm sao bây giờ? Hắn nhất định phải dùng phương thức ác liệt như vậy làm khó dễ cô sao?



Cô nhẫn lệ mặc cho hắn hung, không nói một câu.



Cùng loại sự kiện liên tiếp phát sinh, cô luôn luôn cho rằng này là Bùi Vũ Canh làm, thẳng đến có một ngày sự tình rốt cục rõ ràng chân tướng—trên đường về nhà , cô bị nữ sinh xấu lớp bên cạnh ngăn lại, cảnh cáo cô khôn được lại quấn lấy Bùi Vũ Canh, bởi vì Bùi Vũ Canh là anh hùng trong cảm nhận các cô – đại ca vĩnh viễn, cô không xứng, cũng không cho phép vọng tưởng.



Rốt cuộc là ai quấy rầy ai? Cô cũng muốn cách hắn rất xa a, vấn đề là, hắn buông không tha cô.



Cô cảm thấy thật vô tội, lại thật ủy khuất, bất quá cũng rốt cục biết được, đây là tiết mục tranh giành tình nhân, tuy rằng không do Bùi Vũ Canh gây nên, nhưng cùng hắn thoát không được can hệ.



Cô chỉ biết, cùng người kia có liên hệ nhất định không có chuyện tốt, vì sao cô xui xẻo như vậy?



Cái này, càng khiến cô kiên định muốn cùng hắn bảo trì khoảng cách, cô thề, cô thực sự rất cố gắng tránh né hắn, chỉ tiếc nếu dễ thoát hắn như vậy, hắn sẽ không là Bùi Vũ Canh, hắn chính là có biện pháp không có lúc nào là không có mặt khắp nơi từ bên người cô xuất hiện, vì thế, sự kiện ác chỉnh này, lúc nào cũng có mặt khắp nơi phát sinh ở trên người cô……



Thẳng đến một ngày, học xong khoá máy tính đi ra, cô đang định mang giày vào, lòng bàn chân đột nhiên một trận đau đớn –



“A!”



Nghe được tiếng la của cô, Bùi Vũ Canh khom người buộc giầy giương mắt.“Kêu xuân gì?”



Cô đau đến không có tâm tư cùng hắn so đo, khom người cởi giày, máu tươi đỏ sẫm đã chảy ra tất trắng.



Bùi Vũ Canh biến sắc, đoạt lấy giầy cô, đổ ra mấy mảnh đá nhọn vụn nhỏ.



“Mẹ nó!” Hắn thấp rủa, nhất nhất nói không nói, ôm ngang cô, thẳng đến phòng y tế.



“Cậu, cậu, cậu thả tôi xuống……” Cô lắp bắp, bị hành động của hắn dọa đến.



Bùi Vũ Canh tức giận nói:“Cô ngu ngốc à! Giày mang đến ngay cả đá đều đi ra ? Lần sau có cần đổi đinh hay mảnh thuỷ tinh không?”



“Khó nói lắm!” Cô cười khổ. Này phải hỏi người thả đá kia, cô làm sao mà biết lần tới sẽ xuất hiện cái gì?



Hắn nghe ra không thích hợp.“Ai thả ?”



Cô hơi nhếch môi, không đáp.




“Này đồn đãi sao lại thế này? Cô cùng tên họ Chu kia sẽ không thực sự có một chân đi?” Bùi Vũ Canh đi vào phòng học, phía sau theo một chuỗi anh em sống chết.



Cô sờ sờ cái ót, buồn bực khẽ nói:“Cái gì có một chân? Nói chuyện thật khó nghe. Bọn tớ chỉ là bạn bè.”



“Bạn bè? Cô là nói không có chuyện kia?” Hắn liếc nhôn c.



“Hắn là có nói muốn theo đuổi tớ, nhưng tớ cảm thấy hiện tại nói chuyện đó vẫn còn quá sớm, về sau nghĩ kỹ hẵn nói.”



Phía sau một chuỗi hút tiếng hút không khí vang lên, cô không hiểu ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt Bùi Vũ Canh âm thẩm, cùng với một đống ánh mắt đồng tình.



Thánh Nhân thở dài.“Chị dâu, chị phải thử xem vận khí chính mình, cũng không cần chọn phương thức muốn chết như vậy.”



“Đúng vậy, cô đối với lão đại như vậy, chúng tôi thực sự có chuyện muốn nói !!”



“Toàn bộ câm miệng cho tao!” Bùi Vũ Canh trầm giọng quát, tầm mắt dừn trên mặt cô nửa giây.“Cô mẹ nó Diệp Tâm Lê, cô tốt nhất nói rõ ràng cho tôi, cô biết hắn muốn theo đuổi cô, cô còn rất hào phóng để hắn theo đuổi, có phải ý tứ này không? Tôi có nghe sai không?”



Cô rất muốn trả lời – cậu không có nghe sai, chính là ý tứ này.



Nhưng dưới sắc mặt khó coi của hắn, cô sợ sệt không hiểu.“Sao, làm sao vậy chứ?”



“Cô hỏi tôi? Cô chết tiệt còn dám hỏi tôi? Toàn thế giới đều biết người phụ nữ của tôi lén tôi làm bừa, cô hỏi tôi làm sao vậy?”



“Hả? Cậu cũng biết?” Cô còn tưởng rằng hắn không có nghe được tin đồn, đã hắn cũng biết mọi người đều hiểu lầm quan hệ bọn họ, hắn thế nào không làm sáng tỏ?



“Vô nghĩa! Phụ nữ của tôi sao tôi sẽ không biết? Cô còn dám nói một câu thiểu năng cho tôi thử xem!” Hắn bạo rống ra tiếng, trực tiếp phiêu cơn tức. Đáng giận, chỉ biết cùng cô nói chuyện ngay cả Thánh Nhân đều sẽ bị tức chết.



“Tớ cũng không biết a!” Ba hồn bảy phách của cô bị rống bay mất, kinh ngạc phun ra.



Những lời này, không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa.



“Cô lặp lại lần nữa!” Ý của cô là , cô căn bản không có tự giác thân là người phụ nữ của hắn?!



“Cái kia, vốn sẽ không ngại…” Sợ về sợ, chân tướng sự thật vẫn phải dũng cảm trả lại như cũ.“Chúng ta…… Khi nào thì…… có chuyện này……”



“không có? Tôi đây suốt ngày ngâm mình cùng cô, giúp cô chăm trước chăm sau, cô chịu ủy khuất tớ giúp cô trút giận, cô có vấn đề tôi giúp cô giải quyết, cô bị thương tôi ôm cô đi phòng y tế…… cô nghĩ rằng tôi mỗi ngày đều nhàn rỗi như vậy, có thời gian rỗi đùa giỡn một người muốn khuôn mặt không có khuôn mặt, muốn dáng người chỉ có một dáng người lùn hơn người ta, thần kinh vận động kém , đầu lại dại dột ngu ngốc? Nếu không phải coi trọng cô, cô nghĩ rằng tôi đang làm gì?”



Này không phải thổ lộ? Quả thực chính là ở tổn hại người a!



Còn có, như vậy là thích sao? Cho nên, hắn kéo bím tóc cô, đoạt cơm hộp của cô, lấy bóng ném cô, động bất động liền uy hiếp nói muốn đánh cô, còn có vô số lần chọc cô khóc, đều là bởi vì thích cô?



Bằng lương tâm nói, loại theo đuổi này cô thật sự cao hứng không nổi.



Cô luôn luôn cảm thấy, hắn là xem cô không vừa mắt, mới có thể âm hồn không tiêu tan, khắp nơi gây khó dễ cô!



“Không phải, không phải bởi vì tớ lấy thùng nước đập cậu, cho nên cậu muốn trả thù tớ sao?” Trả lời như vậy, quả thực chính là đập chân sư tử phát điên!



“Diệp, Tâm, Lê!” Hắn nổi giận thét lên, cơ hồ muốn đem màng nhĩ cô phá vỡ.



“Được, được thôi, tớ đã biết.” Cô ủy khuất hề hề lui đầu.“Nhưng mà, vậy cũng không đại biểu, tớ chính là bạn gái cậu…” Đoạn giữa này, hẳn là còn có một cái tên là “Trưng cầu” đi? Thế nào đều không có người đến trưng cầu qua ý kiến của cô? Hắn là thổ phỉ hay ác bá?



“Cô là nói, cô tính đá tôi, để con quỷ mọt sách kia theo đuổi?” Cô can đảm gật đầu cho hắn xem! Xem hắn có thể bẽ xuống làm cầu đá không!



Cũng không phải cái ý tứ kia a, hắn không cần tức giận như thế……



Cô ấp a ấp úng, rất muốn nói cho hắn cái gì kêu “Ý thức chủ quyền”, dù sao người thời đại nguyên thủy hoang dã, là sẽ không hiểu được tầm quan trọng thời đại tiến bộ cùng dân chủ.



Nhưng là!! Ai! Này sẽ chỉ làm hắn càng phát điên mà thôi.



“Cậu đừng mở miệng ngậm miệng kêu người ta con mọt sách, thực không lễ phép……” Cô nhỏ giọng sửa đúng.



Dám ở trước mặt hắn bảo vệ nam nhân khác thật là chán sống !



“Vốn chính là một con mọt sách còn sợ người nói! Tiểu bạch kiểm giống đậu hủ kia có cái gì tốt? Hắn có thể bảo hộ cô sao? Nắm đấm của hắn có cứng rắn như tôi không? Một ngón tay Linh Bắc đã đủ thu phục hắn !”



“Người ta là người văn minh, cậu không nên hơi một tí là dùng vũ lực, thực dã man……” Tuy rằng rất sợ chết, nhưng cô vẫn dũng cảm nói ra miệng.



Cậu không cần như vậy, cậu không cần như vậy…… cô đối với hắn ý kiến thật rất nhiều, nói đến “Người ta”, thì muôn vàn chỗ tốt, cô gái không tim không gan này! Dù sao cô chính là cố ý muốn lựa chọn tên thư sinh đậu hủ vô dụng kia!



Một phen lửa vô danh bùng phát, lý trí tuyên cáo bỏ mình!



Hắn một quyền trùng trùng đánh về phía mặt bàn, phát ra tiếng vang thật lớn, khiến Diệp Tâm Lê giật mình lo sợ không yên.



“Tôi dã man, tôi thô tục, tôi không tiêu chuẩn phải không? Tốt lắm! Tôi liền dã man cho cô xem, tên đậu hủ sống nhẫn nhục kia dám phạm đến trên đầu tôi, tôi xem hắn chịu được mấy đấm của tôi!”



Chưa từng gặp qua hắn tức giận lớn như vậy, Diệp Tâm Lê ba hồn bảy vía sớm bị dọa bay, nhưng nghe được lời hắn nói, bất chấp hắn cuồng bạo tức giận, cô run giọng gọi hắn đang tức giận rời đi lại.



“Cậu, cậu muốn làm gì? Người ta là học sinh gương mẫu, cậu không cần……”



Hắn không quay đầu, ngữ điệu cực lạnh –



“Vậy vừa vặn! Tôi Bùi Vũ Canh chính là du côn vô lại bắt nạt kẻ yếu!”