Nhầm Thành Trò Vui Ngày Cá Tháng Tư
Chương 4 :
Ngày đăng: 07:38 19/04/20
Gần đây tin đồn ở trường học thay đổi cực nhanh, sau sự kiện “Hồng hạnh xuất tường” , ai đều vì Chu Thư Hiền không biết sống chết mà đổ mồ hôi lạnh. Quả nhiên, sự tình phát triển theo như mọi người dự đoán, Chu đại tình thánh chỉ cần tình yêu không muốn sống, vào một ngày tan học trên đường về nhà, bị đập mặt mũi bầm dập.
Ai! Ai kêu hắn người khác không chọc, chạy tới cùng Bùi Vũ Canh đoạt bạn gái, này không phải định tự sát là cái gì?
Sự tình truyền ra xong, Diệp Tâm Lê quả thực không thể tin được Bùi Vũ Canh sẽ làm như vậy, hắn thực sự chạy tới làm thịt Chu Thư Hiền.
Cô bị chọc tức, lợi dụng thời gian nghỉ trưa, lôi hắn ra hỏi.
“ ‘Nghe nói’ Diệp đồng học muốn vứt bỏ ta, cô nắm tôi chặt như vậy làm gì?” Hắn lạnh lạnh nói, khẽ liếc nhìn tay phải bị cô nấm, trên mặt không có biểu cảm gì.
Cô không để ý tới, trực tiếp chất vấn:“Cậu thực sự chạy tới gây khó dễ Chu Thư Hiền?”
Hắn nhíu mày.“Cô nghe ai nói ?”
“Mặc kệ, cậu trả lời là được.”
“Vậy thì như thế nào? Lá gan cô không nhỏ a, dám dùng khẩu khí này nói chuyện với tôi!” Cô dựa vào cái gì chất vấn hắn như vậy? Đã không phải là gì của hắn, hắn làm việc tại sao phải nói rõ với cô chứ?
“Thật là cậu!” Cô tức giận, giơ tay tát một cái qua.“Cậu làm sao có thể như vậy!”
Bùi Vũ Canh ngây người, một tát này, đánh thật sự.
“Cô dám đánh tôi?” Nắm lấy cánh tay phải phạm án của nàng, Bùi Vũ Canh hoàn toàn không dám tin.
Đời này, chưa từng có cô gái nào dám đánh hắn, chỉ trừ bỏ cô gái hỗn đãn luôn miệng không cần hắn, còn liên tục đánh hai lần, chẵng lẽ đánh đã nghiện ?
“Đánh thực thuận tay a, có cần đánh thêm hai cái nữa không?” Hắn kéo ra một chút tươi cười âm trầm, từng bước đem cô ép đến góc.
“Là, là cậu xứng đáng.” Giọng cô run run, cố gắng nói ra chữ.
Không phải không sợ, chính là nghĩ đến Chu Thư Hiền vì cô mà bị thương, lương tâm cô sẽ bất an.
Cô sợ hãi, nhưng cảm giác thương tâm tức giận đã lấn át hết tất cả, vì sao cô ngay cả quyền lợi kết giao một người bạn cũng không có? Nếu ai tiếp cận cô, đều phải nhận loại đãi ngộ này, thì tính là cái gì? Liền bởi vì lão đại hắn một câu khinh suất “Coi trọng cô” Sao?
Loại hành vi này, cùng lưu manh ác bá có gì khác biệt? Hắn làm sao có thể biến thành người như thế!
“Tôi, xứng, đáng?” Hắn xứng đáng bị đánh, xứng đáng bị đá, xứng đáng bị cô xem thường.
Vẻ mặt hắn lạnh thấu xương, quanh thân tràn ngập cuồng bạo lửa giận, nắm đấm nắm thật chặt.“Diệp Tâm Lê, cô đừng quá đáng! Thực sự cho là tôi sẽ không đánh cô?”
Diệp Tâm Lê cũng hiểu được, dù được lần đầu tiên, không nhất thiết có thể dễ dàng tha thứ lần thứ hai, lấy cuồng bá ngạo khí của hắn, sẽ không cho phép cô gái nào khi dễ đến trên đầu hắn.
Cô chưa từng quên bộ dạng ngoan lệ hắn đã từng đánh nữ sinh kia, chính là hiện tại đổi thành cô thôi.
Cô cố gắng không cho chính mình nhũn chân, hai mắt nhắm chặt, xoay đầu chờ đợi đau đớn tiến đến.
Này, này thật sự là –
Bùi Vũ Canh cơ hồ tức giận như điên, giơ lên nắm đấm hung hăng đánh về phía – tường xi măng sau lưng cô,
Không đợi được đau đớn như trong suy nghĩ, cô kinh khiếp (kinh sợ+nhát gan) mở mắt ra, giật mình nhìn nắm đấm dừng ở trên tường.
Trên vách tường có mấy chỗ tơ máu, ma xướt da khớp ngón tay hiệu quả nhanh chóng hiện ra sưng đỏ trầy da, có thể thấy được dùng lực có bao nhiêu nặng, cô không dám tưởng tượng một quyền này nếu đánh vào trên người cô……
Cô gái đáng chết này, đây là biểu cảm quỷ quái gì? Cô thực sự cho rằng hắn sẽ làm cô bị thương sao?
Cô gái này đầu rốt cuộc là làm từ cái gì ? Dại dột không chịu để tâm! Nếu hắn đối với cô như vậy, còn cần khắp nơi bảo bọc cô sao? Cô rốt cuộc có chỉ số thông minh hay không?
Là hắn ngu ngốc, là hắn bị coi thường, một bên tình nguyện muốn bảo hộ cô, nhưng người ta xem hắn là cái gì? Độc xà mãnh thú chỉ sợ tránh không kịp, cho rằng hắn tùy thời sẽ cắn cô một ngụm!
“Cô dựa vào cái gì nói tôi xứng đáng? Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi đánh họ Chu ? Lại dựa vào cái gì tới tìm tôi khởi binh vấn tội? Ở trong mắt cô, Chu Thư Hiền là tuổi trẻ có tương lai, mà tôi chỉ là cặn bã biến chất, tất cả hành vi bại hoại đều nên tính ở trên đầu tôi? Diệp Tâm Lê, cô nghe cho rõ, cho dù là cặn bã cũng có phong độ, cô có thể cự tuyệt tôi, nhưng cô không thể chà đạp tôi như thế!”
Càng nghĩ càng không cam lòng! Bùi Vũ Canh phút chốc từ trên giường nhảy dựng lên. Lấy mấy bài thi toán học nhét vào tay Bùi Quý Vân.“Có biện pháp nào làm cho tao biết mấy thứ này không?” Nếu hắn toàn thi hạng nhất danh hiệu Trạng nguyên lang không phải dựa vào làm bừa có được, hẳn là phải cố gắng đi?
Khí thế thật hào hùng ngàn vạn a! Bùi Quý Vân ngây ngốc nhìn từng bài thi, mười tám điểm,
Mười điểm , sáu điểm, tờ này càng rất giỏi, không điểm!
Từ không nhảy lấy đà, tất cả đều là lục bội số nha, tận lực tính cũng không chuẩn như vậy!
Bùi Quý Vân hoàn toàn cứng họng, trong đó có một tờ, cư nhiên còn viết “Đề toán này đáp án ở trang tám mươi bốn, câu thứ bảy như câu thứ ba, mời lão sư tự mình xem, bản thiếu gia không rãnh chép lại”, hành vi kiêu ngạo đến cực điểm, khó trách lão sư chấm bài thi giận dữ, bút son vung lên, một trứng vịt thật to thưởng cho hắn về nhà nấu ăn, một chút tình cảm cũng không cấp.
“Cười cái rắm a! Rốt cuộc được không?” Bùi Vũ Canh trừng em trai một mặt muốn cười lại cười không nổi.
Bùi Quý Vân thanh thanh yết hầu.“Nếu này thật sự là thực lực của anh mà nói!” Hắn than nhẹ, kéo ghế ngồi bàn học ra, nhàn nhạt tiếp tục:“Đến đây đi, chúng ta đêm nay không cần ngủ.”
Cách một ngày, Diệp Tâm Lê khi đến, Bùi Vũ Canh đã ngồi ngay ngắn tại vị trí đọc sách.
A? Người luôn luôn kiên trì sớm đến không bằng đến trễ, đến trễ không bằng không đến, cư nhiên đúng giờ như vậy, còn đọc sách nha! Trời sắp hạ hồng vũ.
Cô một mặt hoài nghi đây là ảo giác. Một mặt buông túi sách ngồi ổn định.
Ngày hôm qua ngủ trưa quá đi, hắn cũng không có về lớp học, mãi cho đến tan học cũng chưa nhìn thấy người hắn, cô còn tưởng rằng hắn vẫn chứng nào tật nấy, lấy trốn học làm chỉ tiêu cao nhất trong cuộc sống, không nghĩ tới hắn hôm nay lại đúng giờ đến trường……
Còn tự học, cô không yên lòng, nội dung trong sách giáo khoa, một chữ cũng chưa vào trong óc, ánh mắt lúc nào cũng không chịu khống chế liếc nhìn hắn.
Trên mặt hắn khi nào lại nhiều ra một khối ứ xanh? Còn nói sẽ bỏ đánh nhau gây sự, gạt người! Tầm mắt thuận thế dời xuống, khớp ngón tay cầm bút còn trầy da, căn bản không có xử lý…… Hắn không đau sao?
Trong lòng có một tia cảm giác quái dị kỳ quái, nhưng sườn mặt hắn lạnh lùng nhàn nhạt, làm cho cô không biết nên nói cái gì, hôm qua không thoải mái, hắn nói rõ còn đang cùng cô dỗi.
Biết bọn họ không thoải mái, bọn người Tiểu Phó thực áy náy chạy tới hướng cô làm sáng tỏ, đập Chu Thư Hiền là bọn họ tự chủ trương, muốn thay lão đại xả giận, không có liên quan tới lão đại, không nghĩ tới sẽ hại bọn họ biến thành càng tệ hơn.
Được rồi, là cô sai, hiểu lầm hắn, hơn nữa cô lại dùng phương thức đả thương người cự tuyệt hắn, hắn giận là có thể lý giải, cho nên hắn cả một ngày đều kiên trì không để ý tới cô, khẩu khí nói chuyện khốc khốc, trên mặt viết rành mạch:“Chúng ta đang chiến tranh lạnh!”
Bộ dáng hắn hờn dỗi…… như một đứa trẻ.
Có vẻ kỳ quái là, hắn không lại lấy phòng học làm địa điểm ngủ bù, bộ dáng chuyên chú nghe giảng bài, rất giống thật, ngẫu nhiên cúi đầu viết viết ghi ghi, có lần cô còn nghi ngờ, có lẽ hắn đang vẽ lỏa nữ đồ đi?
Cô thừa dịp tan học hắn không ở chỗ ngồi nhìn trộm, không thấy được lỏa nữ đồ, ngược lại nhìn thấy một quyển vỡ rõ ràng tỉ mỉ xác thực! Cô dám dùng cái đầu đánh cược, chữ viết tuấn nhã xinh đẹp như vậy, tuyệt đối không phải hắn viết !
Hắn thực sự hạ quyết tâm muốn bế quan khổ đọc ? Ngay cả Quỳ Hoa Bảo Điển đều mượn đến đây.
Không đếm được lần thứ mấy, cô tròng mắt nhìn về phía hắn.
Hôm nay có bài kiểm tra số học, lão sư đã dặn ôn tập, phát bài thi xong, hắn chính là cúi đầu nghiêm túc làm bài, ngay cả đồng xu thường ngày cũng không thấy.
Căn cứ hiểu biết của cô về hắn, mỗi lần kiểm tra hắn đều sẽ mời cha già, tất cả đáp án đều sẽ mời Tôn Trung Sơn tiên sinh chỉ điểm trước.
Cư nhiên không ném đồng xu, thật đúng là không thói quen.
Được rồi, là nên cho chút mặt mũi, cô thật tò mò không có Tôn tiên sinh hỗ trợ, hắn sẽ có tiến bộ bao nhiêu.
Kiểm tra xong, lão sư để lại chút thời gian kiểm điểm đáp án.
Như trước kia, cô lấy bài thi của hắn kiểm tra, so sánh đáp án, cô hoàn toàn không thể tin được hai mắt của mình.
Bốn mươi mốt điểm nha!
Đối với hắn mà nói đã rất giỏi, đây là lần đầu tiên hắn, kiểm tra vượt qua thành tích hai mươi điểm! Hắn là được cao nhân phương nào chỉ điểm? Cư nhiên so với cha già Trung Hoa dân quốc cao minh hơn!
Hắn từng nói qua phải làm cho cô xem, cô luôn luôn cho rằng hắn chỉ thuận miệng nói thôi, không nghĩ hắn sẽ làm được, nếu hắn thật sự là vì cô, mới quyết tâm thay đổi chính mình, vậy……
Cô không xác định chính mình thật sự có thể chấp nhận hắn hay không: Đáy lòng có một chút hoảng loạn, một chút mê võng, nhưng cũng có một chút…… Cảm động.