Nhân Sinh Hữu Nhất Niệm

Chương 1 : Bát niên (Tám năm)

Ngày đăng: 09:23 18/04/20


Ngày hôm nay không phải là một ngày thời tiết đẹp.



Trên bầu trời của thành phố B bao phủ một tầng mây dày, đen sẫm.



Có vẻ như trời sắp sửa mưa to, không khí dâng lên mùi ẩm thấp của đất, trong gió mang theo hơi nóng khan khó chịu, len lỏi qua từng ngõ ngách. Trong hàng lang cấp cứu của bệnh viện Quân y số Sáu, người ra vào tấp nập.



Tiếng xe cấp cứu thắng khẩn cấp bên ngoài, tiếng cửa khoa cấp cứu mở toang đập ầm về phía hai bên tường.



Bánh xe băng ca kêu cót két hoà lẫn cùng tiếng khóc than của người nhà bệnh nhân, xen vào đó là tiếng nói chuyện bình ổn của những vị bác sĩ lão làng: “Nhịp tim bất ổn, huyết áp giảm, mất máu nhiều cần tiếp máu...”



Đến khi băng ca được đẩy vào phòng Cấp cứu, cánh cửa phòng Cấp cứu đóng lại, mới trả lại cho bên ngoài một không gian tĩnh lặng chết chóc, đồng thời cũng ngăn cách người nhà bệnh nhân bên ngoài mặc họ khóc lóc than van, đau đớn tột cùng.



Thế giới bên trong và bên ngoài phòng Hồi sức cấp cứu, trước giờ luôn là hai ranh giới sống chết rõ ràng.



Cũng như năm đó... Đồng Giai Kỳ đút hai tay vào túi áo blouse trắng, chớp đôi mắt xinh đẹp hai lần để lưu trữ cảm xúc đột ngột trào dâng khi thấy vị bác sĩ đang cố hết sức cứu lấy tính mạng bệnh nhân trên băng ca rồi mạnh mẽ xoay người, đôi chân thon dài ẩn dưới lớp quần skinny jean xanh đậm, đôi boots cổ cao màu xám lông chuột dưới chân từng bước đi ra khỏi cổng khoa cấp cứu. Ra đến bên ngoài cả người Đồng Giai Kỳ như nhẹ nhõm hẳn đi, nhưng chưa được bao lâu lại bị khí trời hầm hầm phả một ngọn gió khan vào mặt, đau rát.



Không hiểu vì sao Đồng Giai Kỳ đột nhiên cảm thấy bản thân thật sự có chút mệt mỏi. Đã tám năm rồi. Đã tám năm trôi qua kể từ cái ngày đó- ngày mà cả thế giới dường như quay lưng với cô. Có lẽ ông trời như không muốn để cô một mình mà suy nghĩ vẩn vơ, điện thoại trong túi áo blouse trắng vang lên một cách bất thình lình.



Đồng Giai Kỳ hoảng hốt hồi hồn, đại não đình trệ một nhịp mới vội lôi điện thoại ra nghe máy. Ngón tay vừa ấn nút nghe, loa còn chưa kịp để đàng hoàng vào bên tai thì phía bên kia đầu dây đã vang lên tiếng gào thét của một người con gái: “[Đồng Gia Ý, nếu năm phút nữa mà cậu còn chưa có mặt ở tiệm đồ cưới để thử đồ, tớ nhất định sẽ dẫn người đến san bằng bệnh viện của cậu]”



. Dường như đã lâu, rất lâu lắm rồi chưa ai gọi tên tự của mình, Đồng Giai Kỳ thiếu chút nữa buột miệng hỏi có phải gọi nhầm số rồi hay không, nhưng may là vẫn kịp thời nhận ra giọng nói quen thuộc nên nuốt ngược trở vào.



Cô vội vàng hướng ra cổng bệnh viện mà đi, đồng thời cũng không quên dỗ dành người bên kia đầu dây: “Hinh Hinh à, thật sự xin lỗi cậu.



Cả ngày hôm nay tớ ở cùng với Giáo sư Lý khám nghiệm một cái xác mới đưa đến, vừa khám nghiệm vừa học tập thêm.



Nào ngờ đâu lúc ra khỏi phòng Pháp y là đã trễ rồi...”



. Giọng Đồng Giai Kỳ càng lúc càng nhỏ, cho đến mấy chữ cuối thì gần như không thể nghe thấy nữa.



Người bên kia đầu dây như đã sớm quen thuộc với tính tình của cô, đột nhiên thinh lặng hít thở hai nhịp rồi tiếp tục hét lên: “[Không rề rà nữa, Văn Văn cũng đã đến từ sớm rồi, cho cậu mười phút, nhanh chóng có mặt điểm danh cho tớ, đồng chí Đồng Giai Kỳ]”



. Cách một cái điện thoại mà Đồng Giai Kỳ vẫn cảm giác lỗ tai của mình chắc chắn đã bị cô nàng hét đến hỏng rồi, mới vội vàng đổi bên nghe điện, thuận tiện vươn tay bắt một chiếc taxi vừa dừng lại trước cổng bệnh viện.



Đồng Giai Kỳ vừa mở cửa ngồi lên xe vừa nói: “Được rồi, tớ bắt được xe rồi, đến ngay đây.



Đồng chí Cố Ninh Hinh, cẩn thận quá hung dữ sẽ doạ đồng chí Trần Gia Dịch chạy mất dép đó”



. Vừa dứt lời, không đợi đầu dây bên kia đáp lại đã lập tức tắt máy, Đồng Giai Kỳ kéo xuống khoé môi đang vui vẻ cười mỉm, lạnh nhạt nói với tài xế phía trước: “Chú đến tiệm áo cưới L&X ở đường Chính Tây giúp cháu.



Nhanh lên một chút ạ”



. Mặc dù đã chạy nhanh hết cở, nhưng khi Đồng Giai Kỳ đến trước cửa tiệm áo cưới H&Y xa hoa lộng lẫy thì cũng đã là hai mươi phút sau đó.


Nhưng rồi tớ chợt nhận ra nếu có là Y thủ thần kì cũng không thể cứu về được sinh mạng đã mất đi.



Nên tớ bỏ cuộc.



Minh thị rất tốt, CEO cũng rất tốt”



, Minh Viễn quay đầu, cho Giang Trạch một nụ cười. Không hiểu sao Giang Trạch cảm thấy lòng mình như bị ai nhéo một cái, tê dại đau đớn: “A Viễn...



chuyện Giang Dương năm đó không phải lỗi của...”



“Được rồi.



Người cũng đã không còn, đừng nhắc nữa.



Tám năm nay tớ sống tốt lắm, cậu không cần cảm thấy tự trách”



, Minh Viễn hợp thời cắt ngang lời nói của Giang Trạch, khiến cho anh không biết làm gì khác hơn là nuốt vào chữ “cậu”



sớm đã lên đến khoé môi. Hết cách, Giang Trạch thở dài, quay đầu im lặng nhìn ra phong cảnh bên ngoài, cũng không mở miệng nói chuyện nữa. Chiếc Porscher màu đen phóng vụt trên làn đường cao tốc, lại qua hơn mười phút mới dừng trước cổng khu biệt thự Sơn Hoa cao cấp.



Minh Viễn vốn định đưa Giang Trạch vào tận nhà, nhưng Giang Trạch sớm đã từ chối.



Minh Viễn cũng không có tâm trạng, nên gật đầu để cho Giang Trạch xuống xe. Sau khi giúp Giang Trạch đưa hành lý cho bảo an, Minh Viễn hỏi: “Được rồi, cậu cũng đã về, tranh thủ nghỉ ngơi sớm.



Đã tìm được bệnh viện chưa?”



“Ổn thoả cả, trước khi về đây tớ đã nộp CV cho bệnh viện Quân y số Sáu rồi”



, Giang Trạch cúi đầu bấm bấm điện thoại, không để ý đáp. Vì Giang Trạch không ngẩng đầu lên nên không phát hiện thần sắc Minh Viễn có chút cương cứng. Bệnh viện Quân y số Sáu... Đồng Giai Kỳ... Hai người cứ im lặng như vậy cho đến khi Minh Viễn trông thấy thân ảnh bà Liễu Tử Yên- mẹ của Giang Trạch đang chầm chậm đi đến cổng, mới cất tiếng tạm biệt: “Dì Liễu ra đón cậu kìa.



Vậy tớ cũng đi trước, Minh thị khá bận rộn”



. “Đi cẩn thận.



Cảm ơn cậu đã đến đón tớ”



, Giang Trạch lúc này mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu hun hút nhìn về phía Minh Viễn. Trong khoảnh khắc đó, đáy lòng của Minh Viễn như có hàng ngàn cơn bão va đập nhau, đau đến khó thở.



Cậu vươn tay đè lên ngực trái, chậm rãi xoay người. Đó không phải là A Dương.



Người đứng đó bây giờ là Giang Trạch- em trai của anh ấy. A Dương, A Dương của cậu, đã sớm không còn trên đời này nữa rồi. Đến lúc mở cửa xe ngồi vào, Minh Viễn không chống đỡ được nữa, gục đầu vào vô lăng, im lặng khóc. CEO tập đoàn Minh thị- vị tổng tài nổi tiếng lạnh lùng, khó tính nào ngờ đâu lại chính là người mang trong mình trái tim đã nát, hằng đêm vẫn luôn từ trong ác mộng tỉnh lại mà bật khóc. A Dương... Ngoài kia Giang Trạch bị Liễu Tử Yên ôm lấy, không biết nói gì.



Nhưng bên môi anh vẫn luôn treo nụ cười nhẹ nhàng, lặng im nghe từng lời bà Liễu nói, không lên tiếng cắt ngang. Là không muốn cắt ngang, hay không thèm để ý thì không ai rõ được. Cuối cùng nói xong xuôi, Liễu Tử Yên để cho người làm kéo vali của Giang Trạch về nhà trước, còn mình thì cùng Giang Trạch vừa đi vừa nói chuyện. Ngay khoảnh khắc chiếc Porscher nổ máy, điện thoại Giang Trạch nhận được tin nhắn của Minh Viễn. [Đồng Giai Kỳ hiện nay là Pháp y, cũng là y sĩ của bệnh viện Quân y số Sáu.