Nhân Sinh Hữu Nhất Niệm
Chương 2 : Trở về
Ngày đăng: 09:23 18/04/20
“Đồng Giai Kỳ, cô là một đứa con gái hư hỏng.
Là cô đã hại chết A Dương.
Cô còn muốn hại cả A Trạch hay sao?”
“Đồng Giai Kỳ, hôm nay tôi nhất định lấy lại tất cả những gì A Dương nên nhận được từ cô”
. “Đừng hòng trở thành bác sĩ.
Một con điếm như cô không xứng đáng với áo blouse trắng thiên sứ đó.
Tốt nhất là Đồng Giai Kỳ cô nên tự chặt phăng tay của mình đi”
. “Kỳ Kỳ, cứu anh, Kỳ Kỳ...”
“Kỳ Kỳ, anh không trách em, đừng khóc”
. “Gia Ý, từ nay chúng ta đừng gặp nhau nữa.
Mẹ anh nói đúng, Giang Dương nhất định là do em hại chết.
Anh không thể cùng người đã hại chết anh trai ruột thịt của mình...
yêu nhau được”
. “Đôi tay này không thể tiếp tục cầm dao nữa, cô chỉ có thể chuyển nghề thôi”
. “Đừng khóc...”
“Anh luôn ở đây, Gia Ý, Ý Hiên của em luôn ở đây”
. Một lần nữa giật mình tỉnh giấc, Đồng Giai Kỳ mở lớn đôi mắt to, trừng trừng nhìn trần nhà trắng toát, lồng ngực phập phồng lên xuống. Đã nhiều năm như vậy rồi nhưng kí ức năm đó vẫn luôn đeo bám cô trong từng giấc mộng. Đồng Giai Kỳ vươn tay phải, nương theo ánh đèn ngủ mà nhìn vết sẹo dài xấu xí như con rết nằm ngang trên cổ tay trắng mịn.
Cảm giác bất lực, tuyệt vọng vùng vẫy năm đó Đồng Giai Kỳ có dành cả đời cũng không thể nào quên được.
Ánh sáng loé lên từ con dao khi ấy mãi mãi vẫn là bóng ma in hằn trong tâm trí cô. Chính nó đã cướp đi tương lai của cô, khát vọng của cô, còn có người cô yêu... Dưới sân trường Đại học Y trọng điểm của B thành mười năm trước, cô gái xinh đẹp với mái tóc đen dài óng ả, tươi cười bạo dạn chặn đường một chàng trai thoạt nhìn thật thà đang cúi đầu đọc sách.
Chàng trai bị ngán đường, ngẩng lên khó chịu nhìn cô gái. Bị chàng trai không nói một lời nhìn chăm chăm, cô gái xinh đẹp thoáng chốc đỏ bừng mặt nhưng vẫn cố gắng lấy hết dũng khí mạnh dạn nói: “Giang Trạch đồng học, tên tự của tớ là Gia Ý, tên tự của cậu là Ý Hiên.
Chúng ta trong tên đều có chữ “Ý”
, ắt hẳn là duyên phận.
Hay là chúng ta yêu nhau đi?”
Nên Hinh Hinh cậu ấy muốn chơi “trội”
, chọn hai cặp phù dâu- phù rể luôn”
. “Gì cơ? Hai cặp cơ á???”
, Đồng Giai Kỳ đã bị Cố Ninh Hinh đẩy vào phòng thử đồ, nhưng vẫn ương bướng ló đầu ra ngạc nhiên hỏi. Cố Ninh Hinh vừa tức vừa buồn cười, vội đẩy đầu Đồng Giai Kỳ vô lại phòng thử đồ, cười nói: “Cậu nhanh nhanh đi, bọn tớ không có thời gian đâu, còn nhiều việc cần chuẩn bị cho hôn lễ lắm.
Tớ đời này chỉ có hai người bạn tri kỷ, sao có thể chỉ có một phù dâu? Không lẽ cậu định đợi tớ cưới lần hai thì mới làm phù dâu hay sao?”
“Ấy chết, Hinh Hinh, cậu đừng có nói bậy nói bạ.
Trần bộ mà nghe được là cậu ấy giết mình luôn đó”
, Đồng Giai Kỳ lại nghểnh cổ ra, bị Cố Ninh Hinh bắt được liền biết điều rụt vào. Thấy cô ngoan ngoãn rồi, Cố Ninh Hinh mới xoay người đi đến ghế sofa, ngồi xuống cạnh Hi Văn.
Hi Văn lấy một quyển tạp chí khác đưa cho Cố Ninh Hinh, cười hỏi: “Nhớ năm đó cậu một mực tránh Trần Gia Dịch như tránh tà, còn tuyên bố sẽ không thích anh ta.
Thế sao bây giờ lại còn đồng ý kết hôn vậy, thưa Trần bộ trưởng phu nhân?”
. Bị bạn tốt chọc ghẹo, Cố Ninh Hinh khó có khi đỏ mặt ngượng ngùng, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Cậu đó, đừng có nói bậy bạ.
Chuyện năm đó tốt nhất đừng nhắc nữa, có Kỳ Kỳ ở đây”
. “Tớ biết.
Nhưng dù gì chuyện Giang Trạch về nước, còn về thành phố B cậu ấy cũng đã sớm biết, chạm mặt là điều khó thể tránh khỏi”
. “Tớ nghe A Dịch nói, Giang Trạch sẽ đến làm bác sĩ cho bệnh viện Quân y số Sáu”
, Cố Ninh Hinh nhìn về phía phòng thử đồ đang im lìm, nhỏ giọng nói. Trùng hợp vậy ư? Hi Văn thản thốt nghĩ.
Thành phố B không thiếu nhất chính là bệnh viện Quân y, vậy tại sao cứ nhất định phải là bệnh viện của Đồng Giai Kỳ? Nàng nắm chặt tay, quyển tạp chí trong tay đã sớm bị cô bóp méo: “Ông trời thật là khéo sắp đặt.
Chuyện cũng đã tránh bao năm như vậy, giờ người nào cần trở về cũng trở về đầy đủ.
Hinh Hinh, em trai tớ báo cho tớ biết, Tư Mã Tuệ và Diệp Nguyệt Thiền hôm nay sẽ về đến B thành”
. “Năm đó để họ tránh thoát là do quyền lực trong tay tớ không đủ lớn, lần này họ nếu dám mò về tổn thương Đồng Giai Kỳ, Trần bộ trưởng phu nhân tớ nhất định giết chết bọn họ”
, Cố Ninh Hinh hai mắt phực lửa giận, không kiềm được nói ra tiếng. Chuyện năm đó nếu không phải Diệp Nguyệt Thiền cấu kết cùng Tư Mã Tuệ nhúng tay, Giang Dương sẽ không mất mạng, Đồng Giai Kỳ và Giang Trạch cũng sẽ không đi đến bước đường như hôm nay.
Nếu đã trở về cũng tốt, thù mới hận cũ, tám người chúng ta cùng tính cho rõ rõ ràng ràng đi