Nhân Sinh Hữu Nhất Niệm
Chương 3 : Chạm mặt
Ngày đăng: 09:23 18/04/20
Khoa Giám định pháp y của bệnh viện Quân y số Sáu nằm ở dưới tầng hầm thứ nhất.
Vì phải có không khí thích hợp để bảo quản xác, nên hầu hết nhiệt độ trong Khoa Giám định pháp y đều dưới mười lăm độ C. Vốn là người sợ lạnh, Đồng Giai Kỳ ban đầu đến đây làm việc, còn bệnh dai dẳng suốt một năm liền rồi mới đỡ hẳn.
Nhưng lúc nào đi làm, cô cũng đều mặc áo len cổ lọ, dù cho thời tiết bên ngoài xuân hay hạ, đông hay thu đều không đổi. Sáng hôm nay tỉnh dậy, mắt trái nháy liên tục, trong người lừ đừ mệt mỏi, Đồng Giai Kỳ biết mình nhất định lại cảm nữa rồi.
Với tay lấy thuốc sốt để trong hộc tủ đầu giường, uống đại một viên rồi nhanh chóng thay đồ đi làm. Trước giờ Giáo sư Lý chưa bao giờ thích học trò trễ giờ.
Dẫu vậy, trong người mệt mỏi nên Đồng Giai Kỳ lái xe cũng không chuyên tâm, mấy lần đi nhầm đường, cuối cùng đến nơi là đã trễ.
Vội vàng gửi xe, Đồng Giai Kỳ hấp tấp chạy vào trong bệnh viện, ba bước thành một bước chạy đến cầu thang thoát hiểm. Không phải do cô siêng năng đi bộ, mà lúc này thang máy rất đông, chui vào chỉ có trễ càng thêm trễ mà thôi. Trong lúc hối hả, Đồng Giai Kỳ vô tình đụng trúng một người ở cửa cầu thang thoát hiểm làm sấp hồ sơ trong tay người kia rớt xoạch xuống sàn.
Cô vốn định xoay người lên nhặt, nhưng điện thoại trong túi áo đúng lúc reo lên, chưa kịp ngẩng mặt lên nhìn người mình đụng trúng là ai đã vội bỏ lại câu “thật xin lỗi”
rồi xoay người chạy xuống lầu. Giáo sư Lý nhất định là giết chết cô. Vì không nhìn nên Đồng Giai Kỳ không phát hiện mình đã tông trúng người quen.
Ngón tay vươn ra định níu áo cô lại của người kia vẫn khựng lại trong tích tắc rồi rụt về. Người nọ hít sâu hai nhịp, cúi người xuống nhặt lại từng tờ giấy xếp gọn lại trong bìa hồ sơ, mặt ngoài bìa hồ sơ có ghi hai chữ: Giang Trạch. Giang Trạch vốn tính quay người đi, nhưng trên đất vẫn còn một vật hấp dẫn ánh mắt của anh.
Đó hình như là một tấm thẻ tên, được đựng trong một bao da màu xanh rêu tượng trưng cho Khoa Giám định pháp y, phía trên có một chiếc kẹp áo đính liền, dùng để tiện cho việc kẹp thẻ lên túi áo.
Ngẩng người một lúc rồi Giang Trạch quyết định cúi người nhặt lên.
Mặt trước của tấm thẻ tên dán một tấm hình thẻ 2x3, trên đó ghi thông tin tên, tuổi và chức nghiệp. Không ngoài dự liệu, nó là của Đồng Giai Kỳ khi nãy đánh rơi. Giang Trạch vuốt ve ba chữ Đồng Giai Kỳ bên trên, anh đứng lặng im một lúc, lẳng lặng đợi chờ xem liệu thân ảnh mặc áo len trắng lúc nãy có trở lên đây để tìm lại nó hay không. Giang Trạch một nửa muốn gặp cô, nửa lại không. Tám năm, không ngày nào anh không nhớ đến cô, tiểu Gia Ý của anh.
Anh nhớ, rất nhớ, nhớ đến từng tế bào gào thét khi vô tình trông thấy bất kì bóng dáng nào trông giống như cô.
. “Đã đưa thư cho cô ta chưa?”
, Giang Trạch hai mắt nhìn xa xăm, thờ ơ hỏi. “[Đã đưa rồi, nghe thuộc hạ nói Diệp Nguyệt Thiền đọc xong sắc mặt xám xanh]”
. Giang Trạch cười khẩy, vươn tay mở cửa sổ, gió từ bên ngoài tràn vào, mát lạnh cả phòng: “Tốt nhất cô ta nên biết điều.
Năm đó cô ta đã làm gì, sớm muộn cũng phải trả giá.
Còn nữa, thông tin tôi cần cậu đã tìm ra chưa?”
“[Tin tức này bị người bên trên khoá mấy lớp, nhất thời chưa thể mở được.
Có tin tức tôi sẽ báo cho cậu]”
. Vươn tay gõ gõ hai tiếng trên bệ cửa sổ, Giang Trạch nhớ đến Trần Gia Dịch, lại lên tiếng: “Thôi không cần nữa, để tôi tự mình hỏi Trần bộ”
. “[Vâng]”
. “Tìm cách ngán chân, đừng để Diệp Nguyệt Thiền thuận lợi đến đây.
Nếu không thể ngán chân thì tìm cách đẩy cô ta đến Khoa Cấp cứu đi, bận rộn như vậy sẽ không có thời gian hại người”
, Giang Trạch nói xong, không đợi bên kia trả lời liền ngắt máy. Anh cúi đầu, ngón tay lướt lướt vài dòng trên điện thoại rồi tắt màn hình, bỏ vào túi áo blouse, xoay người liền đi đến phòng Trưởng khoa Trầm- là bậc thầy phẫu thuật trong Khoa ngoại Thần kinh mà anh vẫn luôn muốn gặp từ sớm. Bên kia thành phố, Minh Viễn nhận được tin nhắn, mở ra đọc liền nhíu mày. [Phiền cậu đặt hẹn Gia Dịch ngày mai, tớ muốn đến văn phòng tìm cậu ấy]. Giang Trạch lần này lại muốn làm gì đây?!