Nhân Sinh Hữu Nhất Niệm
Chương 4 : Hiểu lầm?
Ngày đăng: 09:23 18/04/20
Thành phố B từ xưa đến nay vẫn luôn là vũng nước đục.
Nơi đây xảy ra không ít việc tranh dành quyền lực, người trên đạp kẻ dưới, kẻ dưới lại đạp kẻ dưới hơn.
Trong số đó, Trần gia, Giang gia, Diệp gia, còn có Tư Mã gia cùng Cố gia là “ngũ đại thiết bản”
của thành phố B, vang danh nhiều đời, lợi ích chưa từng để vuột khỏi tầm tay. Trần Gia Dịch là con cháu Trần gia- gia tộc vinh quang vì tham gia chiến trận nhiều năm. Ông nội Trần năm đó giữ chức Thiếu tướng lục quân, uy nghiêm khôn cùng, sau này vì tuổi già sức yếu mới buông cương rời ngựa.
Ba Trần hiện tại nối tiếp Trần lão thái gia, là Thượng tá Phòng không không quân, vinh danh khôn xiết. Nhưng trái ngược với truyền thừa cha ông, Trần Gia Dịch lại lội vào “vũng nước lầy”
, cùng Cố gia tranh thủ một vị trí trong bộ máy chính trị nhà nước.
Giang Trạch ngẩng đầu nhìn toà cao ốc cao chọc trời, trong lòng không rõ ngũ vị phân tranh. Năm đó, anh, Minh Viễn, Trần Gia Dịch cùng Tư Mã Tuệ, tất cả đều theo đuổi ước mơ cầm dao mổ.
Nhớ ngày đầu vào nhận phòng KTX, Trần Gia Dịch là tên nhóc đào hoa nhất phòng, vẫn luôn tự hào vỗ ngực xưng tên, bắt ép mọi người đều phải gọi hắn là Bác sĩ Trần- mặc dù đến cả nửa chữ bẻ đôi về ngành Y hắn còn chưa biết rõ.
Giang Trạch còn nhớ rõ, khi ấy anh cùng Minh Viễn đều cảm thấy vô vị cùng cười ha ha, chỉ có Tư Mã Tuệ hai mắt phát sáng, ngưỡng mộ mà nhìn Trần Gia Dịch, thậm chí còn ngây thơ hỏi: “Vậy tức là Bác sĩ Trần, anh là nhớ thương trường quá nên tốt nghiệp rồi mà vẫn muốn ở lại trường học sao?”
Trần Gia Dịch bị hỏi đến đơ người, đến lúc hiểu ra Tư Mã Tuệ không biết đang giả vờ hay vô ý mà mắng hắn “không tốt nghiệp được”
thì mới cầm gối bay đến, loạn thành một đoàn với Tư Mã Tuệ, còn kéo cả anh và Minh Viễn vào.
Cuối cùng bị quản lý KTX phạt, quét dọn hành lang một tuần. Giang Trạch cúi đầu, ráng chiều bao trùm cả người anh, cả khuôn mặt bị bóng của mái tóc đen nhánh phủ trước trán che đi biểu tình, giày da bước lên bậc thềm gõ ra tiếng vang, từng tiếng vọng vào sâu kín trong tâm hồn. Vui vẻ năm đó, tất cả đều chỉ là trăng trong nước, hoa trong gương.
Nhưng sức mạnh của quá khứ vui vẻ thật đáng sợ, nó khiến con người trở nên mềm yếu trong giây lát.
Nhân viên tiếp tân ngồi ở tầng trệt, trông thấy Giang Trạch tiến vào liền máy móc đứng lên, trên môi treo nụ cười khuôn sáo, hỏi theo lập trình: “Xin hỏi ngài đây muốn gặp ai?”
“Trần bộ trưởng”
, Giang Trạch gõ gõ ngón trỏ lên mặt bàn theo thói quen. “Xin hỏi ngài có hẹn trước hay không?”
, nữ nhân viên cúi đầu di chuột. “Có, hôm qua đã hẹn”
. Nữ nhân viên kiểm tra thông tin trên máy tính, thấy có một cuộc hẹn vào ngày hôm nay: “Ngài là Giang thiếu gia?”
Giang Trạch gật đầu.
Đồng thời bên dưới còn có một vẻ mặt cô không hiểu được.
Là áy náy ư? Đồng Giai Kỳ siết chặt quai balo trên vai, cảm giác bất an ập tới bủa vây trái tim nhỏ bé của cô. Cho tới khi Giang Trạch đến, đứng trước mặt cô, Đồng Giai Kỳ càng cảm nhận nỗi bất an ấy một cách mạnh mẽ hơn.
Một chiếc kẹp áo màu đen vì dính nước mưa nên trở nên bóng loáng, lẳng lặng nằm trên cổ áo Giang Trạch, toát ra mùi vị tang thương nồng đậm, đến mức lúc nhìn thấy nó, Đồng Giai Kỳ cảm thấy hít thở không thông.
“Anh hẹn em đến đây là có việc gì sao?”
, Đồng Giai Kỳ cố định tầm mắt nhìn xuống mũi giày, trong đầu không ngừng niệm gì đó. Đừng. Tuyệt đối đừng. Nhưng có vẻ ông trời đang mưa to nên không nghe rõ lời khẩn cầu tha thiết của cô, lời nói tàn ác của Giang Trạch hoà cùng tiếng mưa đập vào trên mái ngói thư viện cũ kĩ, chậm rãi truyền vào tai cô: “Đồng Giai Kỳ.
Chúng ta chia tay đi.
Tôi không thể hẹn hò yêu đương với hung thủ giết chết anh trai mình.
Cô tốt nhất vẫn nên...
đi chết đi.
Tôi không muốn nhìn thấy cô xuất hiện trước mặt mình, biến khỏi tầm mắt của tôi đi.”
Ba chữ “đi chết đi”
vang vọng trong đầu Đồng Giai Kỳ, đúng lúc đó trên trời có ánh sáng chớp loé lên, lập tức tiếng sấm “ầm”
một cái đánh xuống, khiến cho sắc mặt Đồng Giai Kỳ vốn đã trắng càng thêm tái xanh.
Không tự chủ bước lui ba bốn bước, Đồng Giai Kỳ đạp trúng mép thềm, trơn trượt khiến cho cô không giữ được thăng bằng, ngã ngửa người về sau, lăn tròn cả người trên mười mấy bậc thềm rồi ngã “bịch”
một tiếng xuống sân trường mưa như trút nước. Nước mưa xối vào mặt, mắt, mũi, miệng, xối cả vào khủyu tay, vào đầu gối bị thương do ngã.
Trên đầu truyền đến cảm giác nhói đau, Đồng Giai Kỳ cảm thấy toàn thân lạnh toát, đau đến chết lặng. Nhưng cũng không đau bằng ánh mắt Giang Trạch nhìn cô. Khoảnh khắc ngã xuống, Đồng Giai Kỳ hoảng hốt vươn tay về phía Giang Trạch theo bản năng, hy vọng anh sẽ như mọi lần kéo cô trở lại, sau đó ở trên trán cô búng một cái rồi mắng “Để em ngã chết đi.
Bao nhiêu tuổi rồi còn không biết tự cẩn thận”
. Nhưng vừa rồi, thứ cô nhận được chỉ là một ánh nhìn khinh bỉ cùng ghét bỏ của anh.
Tim cô nghẹn ứ, đầu cũng đau. Tầm nhìn dưới mưa trở nên mờ ảo, Đồng Giai Kỳ trân trân nhìn thân ảnh Giang Trạch dứt khoát xoay người, xót xa nhắm mắt lại. Làm sao bây giờ? Ý Hiên, em khó chịu quá. Anh ở đâu? Ý Hiên...