Nhân Sinh Hữu Nhất Niệm

Chương 5 : Tổn thương

Ngày đăng: 09:23 18/04/20


Ban đêm nơi đô thị vẫn luôn ồn ào, tấp nập nhất.



Người đến kẻ đi, tiếng người quát mắng, tiếng trẻ con khóc lóc reo hò, náo náo nhiệt nhiệt cả một vùng. Dạo bước trên đường cái hoa lệ, Đồng Giai Kỳ cảm thấy càng thêm bế tắc. Vốn chỉ muốn đi dạo để thư thả, nào ngờ càng đi càng thêm phiền muộn. Tám năm qua ngoại trừ hai năm đầu phải vất vả dưỡng thương rồi học lại chuyên ngành, thì sáu năm liền Đồng Giai Kỳ đều có thói quen vào ngày này đi dạo một vòng quanh B thành. Như năm đó vào mỗi dịp này, Giang Trạch đều cùng cô bắt xe bus, đi hết một vòng thành phố B.



Hôm nay là ngày kỉ niệm chính thức yêu nhau của Đồng Giai Kỳ và Giang Trạch vào mười năm trước.



Ngày kỉ niệm... Đồng Giai Kỳ cảm thấy hai chân nặng trịch như đeo chì, muốn bước nhưng không cách nào nhấc nổi nữa.



Cô mệt mỏi giương nhìn quanh, thấy gần đó có một quán xiên nướng nho nhỏ, trông cũng khá sạch sẽ liền chậm rãi đi vào. Bà chủ quán xiên nướng là người trông rất đôn hậu, trông thấy Đồng Giai Kỳ liền nở nụ cười, xiên nướng trong tay lật qua lật lại không ngơi nghỉ, trong không khí bốc lên mùi thịt nướng thơm lừng. Đồng Giai Kỳ ngồi xuống một cái bàn trong góc khuất, theo thói quen mở túi lấy ra khăn giấy ướt lau một vòng quanh bàn, lúc lau đến nửa mới chợt khựng lại. Đây là thói quen của cô khi đi ăn cùng Giang Trạch. Thói quen thật đáng sợ.



Nó khiến trái tim một con người rõ ràng hận không thể giết chết người kia, nhưng cuối cùng lại từng chút từng chút bị từng thói quen một cảm hoá.



Một tấm sắc cứng cỏi liền hoá thành một vũng nước rồi. Dứt khoát nhắm mắt lau sạch bàn rồi bỏ miếng khăn giấy đã sử dụng vào sọt rác dưới chân, Đồng Giai Kỳ ngẩng đầu nhìn bà chủ: “Dì, cho con mười xiên thịt nướng với ba chai bia”



. “Được, quý khách đợi một chút.



Xiên nướng của dì đã nướng mấy chục năm rồi, nhất định sẽ khiến con ăn đến quên đường về”



, bà chủ trông thấy cảm xúc cô không tốt, mở miệng trêu đùa. Quên đường về cũng tốt. Quên được nhiều hơn nữa càng tốt hơn. Đồng Giai Kỳ cho bà chủ một nụ cười rồi cúi đầu nhìn chăm chăm vào điện thoại đang đặt trên bàn, tay kẹp giữa hai chân. Những lời Giang Trạch nói qua điện thoại lúc chiều, từng chữ quay về trong tâm trí cô. Anh nói năm đó anh tàn nhẫn như thế là vì muốn tốt cho cô. Anh nói năm đó anh không đi ra nước ngoài hưởng thụ mà là đang cứu cô thoát khỏi sự truy lùng và trả thù của ba mẹ Giang. Thoát khỏi sự truy lùng và trả thù? Đồng Giai Kỳ nâng tay phải lên, nhìn vào vết sẹo xấu xí như con rết trên cổ tay, không rõ cảm xúc trong lòng là gì nữa. Có lẽ anh không biết, hoặc giả như anh biết rồi nhưng giả vờ không biết cũng được, năm đó anh vừa quay đi, người của Giang gia đã bắt được cô.



Giang phu nhân đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt méo mó vì căm hận vẫn còn hằn rõ trong tâm trí cô: “Là mày, mày là con điếm đã hại chết A Dương, hôm nay tao không giết mày tế hồn cho thằng bé, thì tao không còn họ Liễu nữa”



. Cổ tay Đồng Giai Kỳ khi ấy bị hai vệ sĩ lực lưỡng giữ chặt, không cách nào động đậy được.



Miệng cô bị nhét vải, muốn nói cũng nói không ra lời. Cô muốn nói không phải, anh Dương không phải do cô mà chết. Cô muốn nói không phải, cô không yêu anh Dương, anh Dương thật ra cũng không hề yêu cô. Cô chỉ muốn nói tất cả đều không phải, tất cả đều là hiểu lầm. Nhưng lúc phát ra tiếng chỉ toàn “ô ô”



, nói không ra lời. Giang phu nhân giữ lấy tay phải của cô, nhận lấy con dao sắc bén từ tay một bảo tiêu phía sau, đặt lên trên cổ tay trắng nõn non mịn của Đồng Giai Kỳ. Ngay khoảnh khắc đó, đầu óc Đồng Giai Kỳ nổ tung một tiếng, cô cảm thấy hít thở không thông. Tay phải là mạng sống của bác sĩ Ngọai khoa. Cô hoảng hốt vùng vẫy, trong miệng “ô ô”



càng thêm kịch liệt.



Nước mắt nhanh chóng ngập trong hốc mắt to, từng giọt từng giọt như hạt trân châu lớn chậm rãi rơi xuống rồi vỡ tan. Đừng, đừng như thế. Ý Hiên, cứu em. “Ác độc như mày sao có thể trở thành thiên sứ cứu người, tao thay mày chấm dứt ý định muốn hại nhiều người nữa”




Bà xem cô ấy là hung thủ đã hại chết con mình, nhưng bà đâu biết được, năm ấy con trai cưng của bà chết cháy, chính là có một phần lỗi do chồng của bà”



. Hai chân Giang Duẫn không kiểm soát được run lên, ông duỗi tay bắt lấy bình hoa mini trên bàn, ác độc ném về phía Giang Trạch: “Mày câm miệng cho tao.”



Bình hoa mini nhưng làm bằng pha lê nặng trịch bay đến trước mặt, Giang Trạch cứ đứng sừng sững như thế.



Không phải anh không muốn tránh, nhưng thật sự bây giờ anh rất mệt mỏi. Đau lòng, xót xa, khổ sở, nhiều cảm xúc như thế va đập nhau trong cơ thể anh, khiến anh cảm giác vô cùng, vô cùng bất lực. Bình hoa bay đến, đập vào trán Giang Trạch, lực đạo mạnh đến mức khiến anh không nhịn được ngửa đầu ra sau. Cảm giác nóng hôi hổi trên trán chảy dọc xuống sườn mặt, Giang Trạch cúi đầu, nhếch môi cười. Như thế cũng tốt.



Đau đớn như thế này mới khiến anh hoàn toàn quyết liệt được.



Liễu Tử Yên thản thốt nhìn máu đỏ tươi chảy dài trên mặt Giang Trạch, trong lòng đột nhiên hoảng sợ: “Giang Duẫn, ông điên rồi.



A Dương không còn, ông còn muốn mất luôn cả A Trạch hay sao? Ông điên rồi”



. Bị Liễu Tử Yên đánh mấy cái, cả thân thể Giang Duẫn liên tục lùi về sau, cuối cùng ngã ngồi trên ghế ăn. Ông cứ ngỡ...



cứ ngỡ Giang Trạch sẽ tránh. Không khí trong nhà ngưng đọng, im ắng đến mức nghe rõ tiếng kim đồng hồ “cạch cạch”



chạy trên tường. Máu chảy dọc theo gọng kính, mang đến cảm giác nhớp nháp, Giang Trạch dứt khoát tháo kính ra bỏ vào túi.



Anh duỗi tay lấy sấp tài liệu khi nãy vào đã tiện tay đặt lên tủ giày, đi đến đặt trên bàn ăn. Giang Trạch nhìn ba mẹ mình, đau đớn trên trán khiến đầu óc anh không thể giữ vững, lạnh giọng nói: “Đây là tài liệu tường tận năm đó về cái chết của Giang Dương.



Mẹ, hy vọng khi đọc xong, ít nhất mẹ cũng nên có cảm giác tội lỗi.



Năm đó mẹ thật sự đã oan uổng Đồng Giai Kỳ rồi.



Nhà này tôi cũng không muốn về nữa, khi nào hai người tỉnh táo trở lại thì tính tiếp”



. Dứt lời, Giang Trạch rút liên tiếp mấy tờ khăn giấy trong hộp trên bàn, không để ý tùy tiện lau máu trên trán, xoay người rời đi. Cái nhà này, từ lâu đã không còn là nhà của anh rồi. Gia Ý, vết thương trên trán anh chắc không cách nào bằng được vết thương năm đó mẹ đã gây ra cho em. Anh xin lỗi...