Nhân Sinh Hữu Nhất Niệm
Chương 6 : Như mộng
Ngày đăng: 09:23 18/04/20
Trước khi về nước, Giang Trạch đã mua một căn hộ lớn trong một tòa nhà cao cấp ở nội thành. Mệt mỏi lái xe về đến nhà, Giang Trạch đóng cửa, không màng đến vết thương trên trán, lấy đồ đi vào nhà tắm. Khí trời mùa thu se se lạnh, Giang Trạch trái lại không dùng nước ấm, trực tiếp xả nước lạnh lên người. Dòng nước lạnh lẽo xối lên trên trán, xót xa, đau rát. Giang Trạch ngẩng người dưới vòi sen, không biết nên đối mặt với Đồng Giai Kỳ như thế nào. Anh không có dũng khí gặp lại cô.
Anh sợ nếu cô thật sự trách anh, anh phải làm sao bây giờ? Chầm chậm nhắm mắt lại, Giang Trạch nhớ đến một chiều mưa tám năm trước. Khi ấy anh buông lời tàn nhẫn với cô, cũng là đang giẫm đạp trái tim của chính mình. Nhìn cô đau xót, sắc mặt trắng bệch cắn môi nhìn anh, Giang Trạch cảm thấy ngay cả hít thở cũng khó khăn. Anh biết cô sợ sấm, mỗi khi có tiếng sấm là sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy. Mềm yếu như vậy, khiến anh đau lòng như thế đấy. Khoảnh khắc cô ngã xuống, vươn tay về phía anh, anh thiếu chút nữa không nhịn được duỗi tay nắm lấy tay cô, nhưng cuối cùng vẫn khắc chế được.
Giang Trạch nhớ đến cảm xúc chán ghét giả tạo năm đó, trái tim như bị ai bóp nghẹt. Cô đau một, còn anh lại đau tới mười. Đối xử tàn nhẫn với người mình yêu, chưa bao giờ là điều dễ dàng cả. Ngâm mình dưới dòng nước lạnh nửa tiếng, hai tay thon dài của bác sĩ Ngoại khoa dưới làn nước trở nên nhăn nheo xấu xí, Giang Trạch lúc này mới khoá nước, lau sơ người rồi mặc áo ngủ bước ra bên ngoài. Máy điều hoà bên ngoài phòng ngủ phà ra hơi nóng, Giang Trạch cảm thấy đầu óc có chút mụ mị, không nhịn được hắt xì mấy cái. Anh xoa xoa mũi, quay đầu mở hộp thuốc sơ cứu trong nhà ra. Lấy cồn rửa vết thương trên trán, qua gương, Giang Trạch thấy cái trán sưng đỏ, vết thương dài cở một nửa ngón tay út, vì ngâm nước lâu mà hơi trắng nhợt, máu đỏ chầm chậm rỉ ra bên ngoài. Thở dài, Giang Trạch cẩn thận sát trùng vết thương, lại loay hoay dán băng gạc trắng lên.
Cảm thấy đầu hơi có chút nóng, Giang Trạch uống hai viên thuốc sốt, ngã vật ra giường, nửa tỉnh nửa mê thiếp đi.. Về phía bên kia, Đồng Giai Kỳ ngửa cổ, uống ừng ực một chai lại một chai bia. Dưới chân cô, chất đống vỏ chai, siêu siêu vẹo vẹo ngã lộn xộn. Điện thoại trên bàn rung lên từng đợt rồi ngắt máy.
Sau đó lại tiếp tục rung lên.
Đồng Giai Kỳ cố gắng mở to đôi mắt nhập nhèm, cầm điện thoại lên: “Alo? Ai đó?”
Người bên kia đầu dây bị giọng nói lèm bèm của cô doạ hết hồn: “[Kỳ Kỳ, cậu uống bia à? Uống bao nhiêu thế? Sao có thể say đến vậy?]”
“Cô nói bậy, tôi không say.
Hức...
Cô là ai? Hức...
Tại sao lại bị nhốt trong điện thoại của tôi?”
, Đồng Giai Kỳ say đến nấc lên, hàm hồ hỏi. Đầu dây bên kia im lặng một khoảnh khắc: “[Kỳ Kỳ, tớ là Hinh Hinh.
Cậu đang ở đâu? Tớ đón cậu]”
Ở đâu hả? Đồng Giai Kỳ mơ màng nhìn xung quanh, đầu óc bị men say làm cho loạn xì ngầu, nhất thời không phân rõ được đây là đâu. “Không biết nữa.
Cậu...
hức...
đến đón tớ làm gì? Tớ đang ăn cùng với...
hức....
Giang Trạch, hôm nay là ngày...
hức...
kỉ niệm của bọn tớ”
Cố Ninh Hinh bên kia cầm điện thoại cảm thấy đỉnh đầu bốc hoả.
Con sâu rượu chết tiệt! Nàng kiềm nén, dịu giọng hỏi: “[Kỳ Kỳ, nhìn kĩ một chút, nhìn xem cậu đang ở đâu.
Miêu tả vị trí cụ thể, tớ đến đón cậu ngay]”
Đồng Giai Kỳ bị say đến khó chịu, duỗi chân đạp mấy vỏ bia lăn lông lốc, bực dọc quệt miệng: “Giang Trạch đi mua nước cho tớ rồi, anh ấy...
hức...
sẽ về ngay thôi.
Mặc dù không biết cậu là ai...
hức, nhưng cậu cũng không cần lo lắng cho tôi...
hức...”
“[Giang Trạch cùng cậu đã chia tay tám năm rồi.
Đồng Giai Kỳ, cậu tỉnh táo lại cho tớ, nếu không, để tớ tìm được cậu rồi tớ nhất định bóp chết cậu]”
. “Cậu nói láo...
hức.
Ý Hiên anh ấy...
hức...
, bà chủ quán ngẩng người cầm lấy tiền. Con sâu rượu Đồng Giai Kỳ sau khi quậy tưng bừng, đã ngủ gục trong lòng Giang Trạch, bàn tay cô vẫn còn vô thức nắm chặt vạt áo anh, siết rất chặt, như thể sợ anh đi mất. Xót xa ở trên trán cô in xuống một nụ hôn phớt như chuồn chuồn lướt nước, Giang Trạch luồn tay qua người cô, dứt khoát bế ngang cả người cô lên. Cả thế giới những tưởng đã mất đi khoảnh khắc này lại nằm gọn trong vòng tay anh. Trái tim khuyết đang dần được ấm áp lấp đầy lỗ hổng. Gia Ý, anh ở đây, sẽ vẫn luôn ở đây. Về đến nhà, việc đầu tiên Giang Trạch làm là đặt Đồng Giai Kỳ xuống giường, gỡ giày ra cho cô.
Điều hoà phả ra hơi nóng, khiến cho gương mặt của cô ửng đỏ. Thấy cô ăn mặc khá dày, Giang Trạch dịu dàng thay cô cởi áo khoác ra, cởi luôn cả lớp áo len bên trong, chỉ còn lại bộ đồ giữ nhiệt trong cùng. Thân thể cô gái hai mươi tám tuổi tràn đây xuân sắc ẩn dưới lớp áo giữ nhiệt, lồng ngực phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở của cô, Giang Trạch cảm thấy không khí đột nhiên nóng bất thường. Vội vàng đặt cô nằm xuống trở lại, tỉ mỉ dém góc chăn, ở trên trán cô lại hôn một cái nữa mới xoay người đi ra ngoài. Nhưng người trên giường đột nhiên vươn tay, giữ lấy cổ tay của Giang Trạch, lòng bàn tay nho nhỏ nóng hổi, hàm hồ hô: “Ý Hiên...
đừng đi.
Đừng đi nữa.”
Giang Trạch cảm thấy cổ họng nghẹn ứ, đắng chát.
Anh nắm lấy tay cô, dịu dàng vuốt ve rồi đặt vào bên trong chăn: “Anh không đi.
Em ngoan một chút, ngủ đi, anh lấy thuốc giải rượu cho em.”
Như nhận được lời hứa hẹn, Đồng Giai Kỳ thoả mãn cong môi, hô hấp nhịp nhàng, chậm rãi ngủ mất. Việc thứ hai Giang Trạch cần làm là gọi điện cho Cố Ninh Hinh báo bình an. “Tìm thấy cô ấy rồi.
Say lắm, ngày mai có khi còn không tỉnh được.
Nghe nói Giáo sư Lý khoa Pháp y khó khăn về giờ giấc, cô tốt nhất nên gọi xin nghỉ cho cô ấy đi.”
“[Vậy thì tốt.
Bên Giáo sư Lý và Giai Thuỵ tôi đều đã báo rồi, cậu không cần lo.
Kỳ Kỳ ở nhà cậu sao? Có cần tôi kêu Giai Thuỵ đến đón không?]”
. “Không cần.
Đợi cô ấy tỉnh hẳn tôi sẽ đưa về Đồng gia”
Đùa gì chứ, cô đã vào nhà anh rồi, thì dễ gì anh bỏ cuộc. “[Ừm, vậy phiền cậu chăm sóc cô ấy cẩn thận]”
, Cố Ninh Hinh thoáng do dự nhưng vẫn nói: “[Giang Trạch, hai người hiểu lầm nhau tám năm rồi.
Nếu có thể thì nên giải thích rõ đi, tránh để đêm dài lắm mộng]”
. “Tớ biết, cậu yên tâm.
Tốt hơn hết cậu vẫn nên chú tâm xử lý đám cưới đi, nếu không còn kéo dài nữa, Gia Dịch thật sự sẽ hoá thành ác ma đó”
, Giang Trạch nhẹ nhàng nói rồi dập máy. Trong nhà của bác sĩ, không thiếu nhất chính là thuốc.
Giang Trạch mở tủ thuốc, lấy một viên thuốc giải rượu, bỏ vào ly nước cho tan ra.
Sau đó hai tay hai ly, một nước một thuốc, đi vào phòng ngủ. Đồng Giai Kỳ bị men rượu hành hạ khó chịu không ngừng lăn lộn, đột nhiên cảm thấy giường hơi lún xuống, một mùi hương thơm mát quen thuộc khẽ vờn trên chóp mũi.
Cô tham lam hít vào, cả người cũng nhích về nơi phát ra mùi thơm kia. Đầu nhỏ của Đồng Giai Kỳ ở trong người Giang Trạch cọ cọ, cọ đến mức bốc hoả.
Giang Trạch hít mấy ngụm không khí, nghiến răng nhẹ nhàng giữ lấy đầu cô, dựng cô ngồi lên, để đầu cô tựa vào ngực mình.
Một tay nâng ly thuốc nước, đặt trước đôi môi đỏ mọng của cô, Giang Trạch mềm giọng dụ dỗ: “Gia Ý, mở miệng ra nào.
Uống thuốc giải rượu mới ngủ ngon được.”
Đôi môi hồng nhuận nghe lời khe khẽ hé ra nhưng lập tức ngậm chặt. Vẫn ghét uống thuốc như vậy. Giang Trạch lắc đầu, đổi giọng uy hiếp nói: “Nếu em còn không mở miệng, anh sẽ dùng biện pháp mạnh đó.”
Như để biểu thị bất mãn của chủ nhân, đôi môi xinh đẹp hơi bĩu ra. Hừ hừ!! Giang Trạch: “...”
Được rồi, càng lúc càng cứng đầu. Một tay dứt khoát nâng ly nước thuốc một ngụm uống vào trong miệng, Giang Trạch một tay giữ chặt cổ Đồng Giai Kỳ, cường ngạnh hôn xuống. Xúc cảm mềm mại trên môi khiến Giang Trạch không nhịn được nữa, anh mạnh mẽ cạy mở hàm răng trắng xinh của cô, đầu lưỡi anh càn quét khắp mọi nơi, cuối cùng còn cuốn lấy cái lưỡi đỏ hồng của cô mà dây dưa không dứt, nước thuốc trong khoang miệng anh tất cả đều tràn vào miệng cô.
Nhìn đôi mày thanh tú vì thuốc đắng mà nhăn tít lại, Giang Trạch muốn cười, thuận thế đó rời khỏi môi cô. Sau đó lại ngậm một ngụm nước, tiếp tục “ăn đậu hủ”
công khai. Việc này tốt nhất vẫn nên dừng kịp thời, nếu không anh không biết liệu có kiềm chế không được mà “ăn”
sạch cô hay không. Giang Trạch thả cô xuống giường lần nữa, xoay người vào nhà tắm thay áo ngủ.
Lúc ra dứt khoát nằm xuống bên cạnh cô, ôm thân thể mà anh đã khao khát được ôm suốt tám năm vào trong ngực, nhắm mắt ngủ say. Đêm dài.
Tĩnh lặng như nước hồ mùa thu.