Nhân Sinh Hữu Nhất Niệm

Chương 8 : Khúc dạo đầu

Ngày đăng: 09:23 18/04/20


“Giang Trạch, dao mổ.”



, Giáo sư Trầm vươn bàn tay đầy máu, gọi Giang Trạch đang đứng một bên. Giang Trạch quay đầu nhìn về phía bàn dụng cụ, duỗi tay lấy một con dao phẫu thuật nhỏ, bên dưới được mài bén, kiểm tra cẩn thận xem đã được khử trùng chưa rồi mới đặt vào tay Giáo sư Trầm. Trong phòng phẫu thuật sáng đèn không có một tiếng nói chuyện, chỉ có âm thách “tít tít”



phát ra từ máy đo nhịp tim cùng tiếng “tỏng tỏng”



của máu nhỏ giọt rơi xuống túi đựng, lâu lâu vang lên vài tiếng yêu cầu của Giáo sư Trầm. Ca mổ phải dùng tám tiếng mới hoàn thành, lúc bước ra ngoài chân của Giáo sư Trầm còn hơi run một chút.



Giang Trạch vốn ngưỡng mộ ông đã lâu, nay lại được chứng kiến tận mắt quá trình mổ của ông, càng thêm hâm mộ. Anh tiến đến đỡ Giáo sư Trầm ngồi xuống ghế phía ngoài phòng thay đồ, quan tâm hỏi: “Giáo sư? Thầy ổn chứ?”



“Không sao, tuổi cao nên khó tránh.



Hôm nay cậu biểu hiện rất tốt.”



, Giáo sư Trầm ngẩng đầu nhìn Giang Trạch, trong mắt tràn ngập tán thưởng. Còn trẻ lại tài giỏi như vậy, quả thật là thiên tài khó có. “Cảm ơn Giáo sư.



Nếu không có gì thì con xin phép đi thay đồ trước?”



, Giang Trạch hỏi. Giáo sư Trầm phất phất tay, để cho anh tuỳ ý. Phòng thay đồ phẫu thuật không phân chia nam nữ, lúc Giang Trạch bước vào, trước bồn rửa tay đã đứng một thân ảnh.



Lột bao tay rồi quăng vào sọt rác, Giang Trạch tìm một phòng vệ sinh trống, đẩy cửa ra đi vào. Tiếng sột soạt vang lên trong không gian yên tĩnh một lúc rồi dừng lại.



Giang Trạch khoác áo blouse bước ra, bên trong mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, trên tay cầm một bọc nhỏ màu xanh.



Dường như là áo phẫu thuật, nón bảo hộ và khẩu trang phẫu thuật. Giang Trạch bỏ hết tất cả vào thùng rác lớn bên cạnh bồn rửa, xoay người cúi đầu rửa tay.



Tóc mái loà xoà trước trán chạm xuống vòi nước, Giang Trạch dứt khoát vốc nước rửa mặt. Người bên cạnh hình như còn chưa có ý định đi, cứ im lặng đứng ở đó. Cũng không phải loại người thích chỏ mỏ vào chuyện người khác, Giang Trạch rửa mặt xong liền muốn quay người đi ra ngoài.



“Cậu không tính nhìn mặt tớ à?”



, người đứng bên cạnh anh bực dọc lên tiếng. Lúc này Giang Trạch mới ngẩng đầu lên nhìn xem là ai, đến khi chạm phải ánh mắt của người đó, hai hàng mày sắc bén nhíu chặt: “Là cô à, Diệp tiểu thư?”



Diệp Nguyệt Thiền bật cười, ngả người ra sau tựa vào bàn đá bồn rửa tay, tóc dài loà xoà chấm xuống mặt bồn.



Giang Trạch đột nhiên nhớ đến mái tóc dài năm đó của Đồng Giai Kỳ, cảm thấy cô để tóc dài thật sự rất xinh đẹp, thậm chí còn xinh đẹp hơn người trước mặt đây. Ừ, nhất định về nhà phải kêu cô ấy nuôi tóc dài. Ở trước mặt mỹ nhân mà thần trí lại có thể bay xa, Giang Trạch thật khiến Diệp Nguyệt Thiền vừa hận vừa yêu.



Bao năm rồi, dẫu ả đã yêu qua rất nhiều chàng trai, thậm chí còn lên giường với không ít người, nhưng một góc nhỏ trong lòng ả vẫn luôn chứa hình bóng của Giang Trạch. Tám năm rồi vẫn lạnh lùng như vậy.



Ai nha, thật đáng ghét mà. Diệp Nguyệt Thiền đứng thẳng người lên, từng bước đi về phía Giang Trạch. Móng tay sơn đỏ chót ở trên ngực anh khe khẽ vuốt ve, thấy sắc mặt anh xám xanh, Diệp Nguyệt Thiền bật cười: “Trạch, cậu thật sự rất đáng yêu nha.”



“Cút đi.



Tôi không đánh phụ nữ.”



, Giang Trạch cau mày hất tay ả ra, nhịn xuống xúc động muốn quăng luôn áo blouse trên người. Ghê tởm! Một góc cũng không bằng Đồng Giai Kỳ của anh. Bàn tay bị hất ra của Diệp Nguyệt Thiền đập vào vách ngăn kim loại, đau đến ứa nước mắt.



Diệp Nguyệt Thiền vuốt ve mu bàn tay sưng đỏ, nhẫn nhịn cơn đau, trên gương mặt mỹ nữ vẫn là nét cười đáng khinh: “Ai nha anh đẹp trai, mạnh bạo quá đi.



Tớ đợi cậu ở đây là muốn nói cho cậu biết, chuyện năm đó cậu nhất định không thể làm gì được tớ đâu.



Nghĩ bắt được Tư Mã Tuệ sẽ kéo được chân của tớ sao?”



“Giang Trạch, cho cậu hay một tin nhé.



Tư Mã Tuệ á, hắn đã sớm rục xương rồi.”



Nắm tay Giang Trạch siết vang lên tiếng “răng rắc”



, hai mắt đỏ ngầu hận không thể một phát đấm chết ả ta.


. Trần Gia Dịch cầm điên thoại ngẩng người, trên màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn của Giang Trạch. Diệp Nguyệt Thiền xuất hiện rồi.



Con đàn bà điên năm đó rốt cuộc trở về. Lúc nhận được tin nhắn, Cố Ninh Hinh đã gọi điện báo cho hắn hay, nàng sẽ đến văn phòng bộ trưởng tìm hắn. Vừa nghĩ thì cánh cửa phòng làm việc đột ngột bị gõ vang, sau đó chưa nhận được tiếng của Trần Gia Dịch đã mở ra. Cố Ninh Hinh cùng Hi Văn đều đồng thời xuất hiện.



“Sao Văn Văn cũng đến?”



, Trần Gia Dịch đứng lên, kéo Cố Ninh Hinh ngồi xuống ghế sofa, hỏi. “Lúc nhận được tin nhắn bọn tớ ở cùng nhau, tiện đường nên tới luôn”



, Hi Văn tự nhiên ngồi xuống một cái ghế khác đối diện hai người. Cố Ninh Hinh siết chặt tay Trần Gia Dịch, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ đối địch nhưng nàng vẫn rất bất an.



Biết vợ sắp cưới đang hoảng hốt, Trần Gia Dịch im lặng nắm chặt tay nàng không buông, tiếp thêm dũng khí trong yên lặng. “Chúng ta làm gì đây?”



Hi Văn ngược lại trông có vẻ bình thản hơn Cố Ninh Hinh nhiều. “Đánh phủ đầu trước đi.”



, Trần Gia Dịch đề nghị. Đánh phủ đầu? Cả hai cô gái mờ mịt đưa mắt nhìn, Trần Gia Dịch ngả người ra ghế, không để ý nói: “Muốn bắt cọp con thì phải vào hang cọp.



Trực tiếp làm lung lay gốc rễ của Diệp gia đi.”



“Cậu đừng đùa.



Gốc của Diệp gia sâu hơn chúng mình tưởng rất nhiều.



Diệp gia đời này chỉ còn lại Diệp Nguyệt Thiền, chắc chắn sẵn sàng đào gốc để bảo hộ cô ta.”



, Hi Văn cau mày, phản bác. Trái lại, phản ứng của Trần Gia Dịch lại có phần nhàn nhã.



Hắn chỉ mỉm cười không nói gì. Đúng lúc đó cửa phòng một lần nữa mở ra, Minh Viễn trên cánh tay trái vắt áo vest xanh đậm, giày da vang lên tiếng “cộp cộp”



, từ tốn bước vào. Cậu ngồi xuống bên cạnh Hi Văn, lần lượt nhìn ba người trong phòng: “Có gì phải sợ? Diệp gia dám để lộ ra gốc nào, đừng trách tớ bứng luôn rễ của nó.”



“Từ bao giờ mà Diệp thị có thể một tay che trời? Đừng quên, ở đây chúng ta có Trần bộ trưởng- cháu trai Trần gia, Cố tiểu thư- cháu gái Cố thị, còn có Minh thiếu gia tập đoàn Minh thị là tớ, thậm chí còn có cả người mang dòng máu Diệp thị dòng chính còn sót lại là cậu đang ngồi đây cơ mà.”



Minh Viễn kiêu ngạo cười, nhưng sâu trong ánh mắt ấy là tang tịch thê lương. Diệp Nguyệt Thiền là hung thủ trực tiếp giết chết A Dương của cậu. Bị ánh mắt đó chiếu vào, Hi Văn cảm thấy mình hít thở không thông.



Đúng rồi, còn có nàng- là cháu gái dòng chính Diệp gia.



Diệp Nguyệt Thiền chỉ là con của một gái làng chơi, so ra liền kém hơn thân phận cháu ngoại gái Hi Nhạc- một trong bốn vị Giáo sư được nhà nước trao tặng huân chương đã có công đóng góp cho sự phát triển đất nước- của Hi Văn nàng không biết bao nhiêu lần. Ông nội trên danh nghĩa của nàng vẫn luôn cho người tìm kiếm nàng trở về, nhưng ông ngoại đã sớm báo tin nàng chết non, với mục đích muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Diệp gia, chính vì không muốn cháu gái sẽ lại rơi vào “đầm rồng ăn thịt người”



như mẹ nó nữa. “Vậy cậu có kế hoạch gì? Mau nói”



, Trần Gia Dịch tò mò hỏi. “Không có kế hoạch gì.”



Minh Viễn vắt chéo chân, một bộ dáng ung dung tự tại khiến cho Trần Gia Dịch tức đến mài răng xoèn xoẹt. “Đùa với cậu thôi.



Tớ nghe nói Diệp Nguyệt Thiền vốn cũng không có quan hệ quá tốt với ông cụ Diệp.



Chúng ta cứ lựa chỗ này mà xuống tay trước đã.



Để xem nếu không có cây đại thụ là ông cụ Diệp chống lưng, thì một mình Diệp Nguyệt Thiền có thể làm ra được cái tích sự gì.”



“Nghe có vẻ hợp lý.



Vậy chuyện này cụ thể nên làm thế nào?”



Cố Ninh Hinh nghi hoặc hỏi. Minh Viễn gõ gõ cằm, nhìn chằm chằm Hi Văn: “Việc này, có lẽ phải cần Diệp tiểu thư chính tông đây xuất động.”



Ghét bỏ lườm Minh Viễn, Hi Văn không từ chối cũng không chấp nhận: “Đừng có gọi cái danh xưng đó.



Tớ là Hi Văn, họ Hi, không phải họ Diệp.”