Nhân Sinh Hữu Nhất Niệm
Chương 9 : Bình yên trước cơn bão
Ngày đăng: 09:23 18/04/20
Sáng Chủ Nhật bình yên đến lạ.
Nếu không phải là bác sĩ trực Khoa Cấp cứu thì hầu như các y sĩ bệnh viện Quân y số Sáu đều được thay phiên nghỉ ngày Chủ Nhật.
Hôm nay vừa vặn đến lượt Giang Trạch và Đồng Giai Kỳ nghỉ. Đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường đúng bảy giờ reo lên.
Tiếng chuông chói tai khiến Đồng Giai Kỳ đang nằm trên giường hết hồn mở choàng mắt, bật dậy. Mái tóc ngắn ngang vai giờ đã dài thêm được một khoảng, do chủ nhân nó có thói quen cọ cọ vào gối nên khi tỉnh dậy, tóc bị ma sát có tĩnh điện, dựng ngược lên. Đồng Giai Kỳ mơ màng nhìn quanh căn phòng, không thấy Giang Trạch.
Trong nhà tắm không có tiếng nước, chắc chắn anh cũng không ở bên trong. Cơn buồn ngủ khiến cho đầu óc cô như hồ dán, dinh dính không kiểm soát được.
Sực nhớ hôm nay là ngày nghỉ, nên Đồng Giai Kỳ quyết định ngủ tiếp. Giấc ngủ lần này của cô chập chờn không sâu nhưng ngoài ý muốn lại có một giấc mơ kì lạ. Cô mơ thấy đám cháy năm đó.
Lửa hung tàn liếm trụi cả căn nhà gỗ.
Trong bóng đêm cháy thành một ngọn đuốc lớn, sáng bừng cả khu rừng.
Trong căn nhà gỗ có tiếng người la hét, văng vẳng trong khu rừng không cách nào thoát ra. “Kỳ Kỳ, cứu anh, Kỳ Kỳ.”
Lửa cháy một đêm cho tới sáng, đến lúc cứu hoả đến, căn nhà đã cháy rụi tất cả.
Lính cứu hộ vào kiểm tra, thấy một cái xác đã cháy đen, nhưng nửa bên mặt úp sấp dưới đất vẫn còn rất trọn vẹn.
Mấy người cùng nhau khiêng xác ra khỏi căn nhà, tránh đổ sập sẽ làm hư hỏng thi thể. Thế nhưng lúc vừa khiêng ra khỏi bậc thềm căn nhà, nửa bên khuôn mặt không bị bỏng kia đột nhiên nghiêng qua một bên.
Đồng Giai Kỳ tình cờ quay đầu nhìn thấy nó, cả người đột nhiên lạnh toát. Cơn ớn lạnh len lỏi trong cơ thể cô, từ đầu tới chân. Thi thể đó... Là Giang Trạch. “Giang Trạch.”
, Đồng Giai Kỳ bật dậy, trống ngực đập dồn dập khiến cô thở hổn hển. Cửa phòng ngủ tức tốc mở ra, Giang Trạch từ bên ngoài nhanh chóng đi vào. Thấy người trên giường sắc mặt trắng bợt, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, Giang Trạch rút khăn giấy trên tủ đầu giường, lau mồ hôi cho cô: “Em sao đấy? Mơ thấy ác mộng à?”
. Đồng Giai Kỳ ôm lấy Giang Trạch, vùi đầu vào ngực anh.
Tiếng tim anh mạnh mẽ đập có tiết tấu, dần dần khiến cô bình tĩnh trở lại. Đúng rồi. Đám cháy này đã xảy ra tám năm rồi... Người chết năm đó là Giang Dương, không phải Giang Trạch. Tự an ủi mình là vậy, nhưng không hiểu sao trong lòng Đồng Giai Kỳ vẫn rất bất an.
Cô lờ mờ cảm giác được, có lẽ bão sắp ập đến rồi. Cảm giác bất an cùng lo sợ này khiến cho cô một chút cũng không thoải mái. Cảm nhận vòng tay trên eo siết càng thêm chặt, Giang Trạch nhẹ nhàng sờ tóc cô: “Không sao, không có việc gì.
Chỉ là mơ thôi.
Em bình tĩnh một chút.”
“Ừm, em ôm anh một lát.”
Đồng Giai Kỳ không dám buông Giang Trạch ra.
Cô sợ nếu buông tay, vừa quay đầu sẽ nhìn thấy Giang Trạch chết trước mặt mình. Hạnh phúc khó khăn lắm mới có được, cô không thể mất nó lần nữa. Tám năm trước mất đi anh cô còn có thể chờ đợi, nhưng nếu lại mất đi anh lần nữa, cô tin chắc rằng mình không thể nào sống tiếp nữa. Giang Trạch thấy cô yếu ớt như vậy cũng không nỡ đẩy cô ra.
Anh giữ lấy người cô, bế nhích vào bên trong giường, sau đó cũng chui vào nằm xuống. Đồng Giai Kỳ gối đầu lên cánh tay Giang Trạch, cả khuôn mặt chôn trong ngực anh, tay phải vẫn sợ hãi phủ lên hông anh, hít thở đều đều. Trông thấy thần sắc cô cũng không khá hơn, anh yêu thương hôn lên trán cô một cái rồi ôn nhu nói: “Thả lỏng nào.
Lại ngủ một giấc nữa đi.
Ngủ dậy anh nấu cơm cho em ăn.”
“Được.
Vậy em ngủ một lát, anh đừng đi đâu.”
, Đồng Giai Kỳ gật đầu, cả người nhích sát vào người Giang Trạch. Ôm thân thể người đẹp trong ngực nhưng không thể ăn, Giang Trạch cảm thấy mình sắp nâng cấp thành Liễu Hạ Huệ rồi. Nằm như vậy rất nhàm, nên Giang Trạch rướn người lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường.
Màn hình điện thoại sáng lên, phản chiếu trên kính của Giang Trạch.
Anh tháo kính ra đặt lên bàn, tay lướt lướt vài cái trên điện thoại rồi nhấn phím màu xanh. Điện thoại phát ra mấy tiếng “tút tút”
rồi có người bắt máy: “[Alo?]”
“Chưa tỉnh à?”
“Được.”
Cùng với Đồng Giai Kỳ cả gương mặt ửng đỏ, chiếc BMW xám lăn bánh, lao ra khỏi hầm giữ xe, hoà vào dòng người đông nghìn nghịt ở trên đường cái. Chủ Nhật rạp chiếu phim rất đông.
Quầy bán vé hay quầy bắp rang đều xếp bốn năm hàng người. Giang Trạch tìm cho Đồng Giai Kỳ một chỗ ngồi rồi xoay người đi mua vé.
Bên cạnh Đồng Giai Kỳ ngồi hai cô nhóc nữ sinh trung học, đang tíu tít chuyện trò. Nhàm chán nhìn xung quanh, Đồng Giai Kỳ quyết định rút điện thoại trong túi ra chơi trò chơi.
Hai cô nhóc nữ sinh ngồi sát bên cạnh cô, thầm thì to nhỏ. “Có thấy người đàn ông lúc nãy không? Trời ạ, đẹp trai cực kì luôn.”
Đồng Giai Kỳ vì ngồi quá gần nên không thể không nghe thấy.
Nghe đến hai chữ “đẹp trai”
, khoé miệng cô khẽ giương lên. “Đúng rồi đó.
Tớ mà có được người bạn trai như thế, tớ nhất định đem giấu luôn.”
Ừm, cũng đúng, đẹp trai dễ gây hoạ lắm. Đồng Giai Kỳ gật gù đồng tình. “Xì, cậu làm như cậu đẹp.
Nhìn người yêu của người ta đi, cũng là mỹ nhân đó.
Có nghe câu “người đẹp thường yêu người đẹp”
hay không?”
Là phụ nữ, ai cũng thích những lời khen có cánh.
Đồng Giai Kỳ cười càng thêm tươi. Nhưng lúc này, cô bé còn lại đột nhiên nói: “Tớ biết xem tướng đó, để tớ xem cho họ một quẻ.
Anh trai kia tuổi trẻ thành danh, nhưng đường tình duyên trắc trở do có hung tinh gây hoạ.
Nếu không trải qua nhiều lần sinh mạng “ngàn cân treo sợi tóc”
thì không thể thành công.
Còn chị gái ngồi bên cạnh cậu vốn số phận lênh đênh, nhưng đã có anh trai kia gánh hết thay chị ấy.”
“Cậu nói vậy tức là sao?”
“Tức là nếu còn tiếp tục ở bên nhau, anh đẹp trai kia chắc chắn suýt chết không ít lần đâu.”
Lúc nói lời này, cô bé nữ sinh đột nhiên quay lại nhìn Đồng Giai Kỳ, ánh mắt đầy ẩn ý. Bàn tay đặt trên đùi Đồng Giai Kỳ siết lại thật chặt.
Sắc mặt trong nháy mắt rút đi huyết sắc, trắng bệch. Giang Trạch... Suốt khoảng thời gian trong rạp chiếu phim, tâm trạng của Đồng Giai Kỳ luôn bị vây trong trạng thái bất ổn. Lời của cô bé nữ sinh lúc nãy không ngừng hiện lên trong đầu cô, dính chặt như sam, khiến cô muốn dứt ra mà không được. Trong rạp chiếu phim quá tối, Giang Trạch không nhìn rõ nét mặt của Đồng Giai Kỳ, chỉ dựa theo cảm giác mà hỏi: “Em sao vậy? Có gì không ổn sao?”
Không muốn anh lo lắng, Đồng Giai Kỳ lắc lắc đầu.
Cô giả vờ ngồi im, quay đầu nhìn màn hình lớn.
Nhưng sống lưng cương cứng cùng đôi mắt xa xăm của mình đã bán đứng cô. Đến tận khi kết thúc phim, đèn trong rạp đều mở lên rồi, Đồng Giai Kỳ vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại. Nhìn sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt, Giang Trạch không nghĩ nhiều, chỉ đoán là cô có gì không khoẻ.
Anh tự trách nãy giờ không phát hiện sớm hơn, lại để cô chịu đựng gần hai tiếng đồng hồ. “Mệt trong người sao? Anh đưa em về nhé?”
, Giang Trạch đứng lên, cúi đầu nhìn Đồng Giai Kỳ. Anh vĩnh viễn đều dịu dàng với cô như vậy. Mũi cô chua xót, mắt cay xè, Đồng Giai Kỳ đứng lên, nhìn Giang Trạch: “Em muốn về nhà, Thuỵ Thuỵ đang chờ em.”
“Được.
Anh đưa em về.”
, Giang Trạch không có cảm xúc chán ghét hay khó chịu gì, trên môi vẫn là nụ cười nuông chiều, yếu ớt nhìn cô. “Ừm”