Nhân Thể Thành Thần

Chương 3 : Tăng Cốt Đan diệu dụng

Ngày đăng: 01:18 27/06/20

Trở lại gian phòng, lấy ra bồ đoàn vốn chưa hề sử dụng. Huỳnh Tảo nhớ lại hình ảnh các vị thúc bá trong gia tộc, nhẹ nhàng ngồi xuống, hai chân xếp lại, song thủ đặt trên đùi, ngón cái chạm ngón giữa từ từ hô hấp.
Nữa ngày trôi qua, cuối cùng Huỳnh Tảo cũng đã nhập định thành công. Tâm trí hắn lúc này gần như không hề xuất hiện tì vết. Nhanh chóng lấy ra Tăng Cốt Đan đưa vào miệng.
Đan dược tựa như hàn băng mát lạnh dần tan chảy, từng tia dược lực ngắm vào hướng xương cốt trong cơ thể lao tới. Từng li trong xương được dược lực không ngừng thúc dưỡng, Huỳnh Tảo dễ dàng cảm nhận thực lực bản thân không ngừng tăng trưởng.
Sau nữa canh giờ, kiếm mục mở ra. Cơ thể hắn bốc mùi thôi thối, chất dịch đen kịt từ da thoát ra ngoài khiến hắn cảm thấy khó chịu. Nhanh chóng thoát y phục tẩy uế cơ thể Huỳnh Tảo tinh tường cảm nhận những biến chuyển nhỏ nhất sau khi tiêu hóa toàn bộ dược lực.
-Không ngờ chỉ phục dụng một viên Tăng Cốt Đan mà khắp người đều có sự thay đổi rõ rệt. Ngay cả những ám tật tích chứa trong cơ thể đều bị đẩy ra ngoài.
Co duỗi bàn tay, những tiếng lách cách do từng khớp xương phát ra. Nhắm thẳng vào cự thạch, Huỳnh Tảo một quyền không hề kĩ xảo, chỉ thông thường một nắm tay đánh mạnh vào bề mặt gồ ghề trơ cứng.
-Rầm…
Cự thạch lớn hơn đầu người mà hắn vốn dùng để luyện thể lâu nay liền vỡ vụn.
-Ít nhất là hơn mười lần Toái Cốt nữa ta mới có thể bắt kịp thực lực hiện nay.
Nghiền ngẫm nhìn nắm tay làm hắn kinh hĩ.
-Còn năm tháng nữa mới tới lễ thành nhân có lẽ ta cần một chút lịch luyện.
Chỉ cần nghĩ tới đây thôi là Huỳnh Tảo không thể kiềm được hưng phấn. Chính hắn không ngờ bản thân lại có thể nhanh như vậy đủ thực lực tiến vào bên trong lãnh địa yêu thú.
Nhưng ngay lập tức hắn một gáo nước lạnh liền trút xuống đầu. Không một chút suy tư Huỳnh Kiệt tức khắc bác bỏ yêu cầu dù có cố sức cầu xin.
-Gia chủ khoan hãy nóng giận.
Quan lão thân thể gầy gò ngồi trên mộc tọa, hai tay để trên đùi chứng kiến toàn bộ sự việc cũng đã lên tiếng.
-Quan lão, ta biết lão rất cưng chìu tiểu tử này nhưng chính lão cũng rõ thực lực bây giờ cũng chỉ là mồi ngon cho đám hung thú hung tàn ngoài kia.
Tuy Quan lão chỉ là quản gia nhưng từ giọng điệu của phụ thân hắn đủ thấy một tia kính trọng.
-Nếu như vậy chỉ cần gia chủ giúp tứ thiếu gia nâng cao thực lực không phải sao?
Lão mỉm cười thần bí, bên dưới Huỳnh Tảo nhìn lão bằng ánh mắt mong chờ.
-Hờiiiiii, nếu như Quan lão đã mở lời thì…
Huỳnh Kiệt ném một quyển trục huyết đỏ tới hắn.
-Đây là Xích đấu kĩ?
Hắn kinh nghi.
-Không sai, đáng lẽ Xích đấu kĩ chưa thể giao cho ngươi lúc này, nhưng ai bảo ngươi lại là con trai của gia chủ chứ.
Huỳnh Kiệt thản nhiên như không.
-Nhưng không phải phụ thân sẽ bị mấy lão già kia làm phiền sao?
Huỳnh Tảo có chút lo lắng, dù sao trong đại gia tộc cha hắn không thể nào một tay tiếp quản. Những lão tiền bối được nhiều người trong gia tộc kính ngưỡng tôn lên làm trưởng lão sẽ chia bớt gánh nặng phần nào.
-Hahaha tiểu tử ngươi không cần phải lo nghĩ, ở đây nắm tay kẻ nào lớn là kẻ có quyền. Có thực lực bọn chúng cứ việc đứng lên, chỉ có điều chính ta cũng sẽ không nhân nhượng.
Huỳnh Kiệt bá đạo cười lớn.
-Không cần nhiều lời nữa, chỉ cần ngươi luyện ra nhất thành đấu kĩ này phụ thân sẽ không một lời ngăn trở.
Lời hắn như đã phán định, Huỳnh Tảo chỉ còn cách lủi thủi quay về.
-Tứ đệ, tứ đệ.
Thiếu niên gắng giọng kêu lớn.
Quay đầu Huỳnh Tảo trông thấy nhị ca hắn vốn là bàn tử có tiếng nơi đây đang không ngừng thở phì phò gắng sức bước lê cơ thể hơn trăm cân của hắn tiến lại gần.
-Nhị ca không phải cùng tam ca tuần tra bìa rừng sao, bây giờ chưa phải lúc thay ca trực mà. Không lẽ huynh lại trốn đi nữa a?
Huỳnh Tảo làm sao không hiểu tính cách vốn thích an nhàn của nhị ca hắn. Tên này trời sinh vốn là con heo lười không thích vận động, suốt ngày chỉ thích ăn và ngủ. Nếu như không phải phụ thân cưỡng ép thì tên này hẵn không thể hoàn thành hơn 20 lần toái cốt.
-Hahaha lão tử ta không muốn phải làm cái công việc kia, suốt ngày chỉ biết quanh quẩn bìa rừng đánh đuổi tiểu thú thật sự rất nhàm chán.
“việc ăn ngủ của ngươi không phải còn nhàm chán hơn sao?” nghĩ thầm nhưng hắn đánh chết cũng không dám nói ra. Nhị ca tuy biệt danh là bàn tử nhưng là xác thực chính là Vũ Binh hàng thật giá thật một tay diệt sát hung thú dễ như trở bàn tay.
-Hử trên tay ngươi không lẽ là Xích đấu kĩ, chắc phụ thân lén lút đưa ngươi đúng không?
-Nhị ca chắc nhìn nhầm, đây chỉ là quyển trục thông thường thôi.
Huỳnh Tảo bất chợt giựt mình, thì ra bản thân do mãi lo suy nghĩ nhưng nên không kịp giấu đi.
-Hahaha tứ đệ tưởng ta mù sao? Còn không mau cất giấu, lỡ như mấy lão gia hỏa kia trông thấy thì dù phụ thân có sủng ái ngươi tới đâu thì ít nhất cũng phải diện bích một tháng không rời khỏi phòng nữa bước.
Bàn tử nắm tay đánh mạnh vào đầu khiến Huỳnh Tảo hơi đau nhói, nhanh tay nhét quyển trục vào trong ngực áo.
-Nhị ca không phải ngươi đang trốn phụ thân sao? Tại sao lại đi ngang qua đây?
-Hừ ngươi không nghe “nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất” sao? Ta đương nhiên là phải tìm tới nơi không ai ngờ tới.
Nhị ca hắn chống hai tay ưởn cái bụng vốn đã cao hơn đầu người trên mặt hiện rõ sự đắc ý.
-Nơi gần nhất?
Huỳnh Tảo nghiền ngẫm, nơi đại điện phụ thân đang ở xung quanh ngoài tai mắt tuyệt đối trung thành nơi mà nhị ca càng không thể ở lại thì cũng chỉ còn một nơi.
-Không lẽ ca muốn…
-Tứ đệ không sai, thôi ta đi đâyyyyyyyyyyyyyyyyyy.
Bàn tử vừa nói thân thể phì nhiêu liền nhanh chóng rời đi.
Huỳnh Tảo lắc đầu ngao ngán. Nơi mà nhị ca hắn muốn “tạm trú” để qua mặt những kẻ trong nhà chính là chuồng của Đại Hùng.