Nhân Thể Thành Thần
Chương 2 : Tiểu tử trưởng thành
Ngày đăng: 01:18 27/06/20
Ngày lại qua ngày, năm lại tiếp năm tiểu hài nhi năm nào đã trở thành thiếu niên mười bốn. Hắn bề ngoài anh tú, đôi mắt sắc bén được thừa hưởng từ phụ thân, cả người gầy gò trông giống một tên văn sĩ hơn là một vũ giả.
-Huỳnh Tảo thiếu gia, gia chủ cho gọi thiếu gia tới đại sảnh gặp người.
Lão giã một thân áo bố, tóc bạc trắng đầu, tay chống mộc trượng chầm chậm bước tới gần nơi thiếu niên thanh bào gắng giọng kêu lớn.
-Quan lão chỉ cần gọi ta là Huỳnh Tảo là đủ, không cần phải thiếu gia này nọ.
Hắn nhẹ nhàng phi người từ độ cao hơn năm trượng xuống đất không một chút khó khăn.
-Hahaha lão già ta đã quen miệng, thiếu gia muốn ta từ bỏ cũng không phải ngày một ngày hai.
Quan lão nở nụ cười quen thuộc trên gương mặt vốn đã nhăn nheo.
-Quan lão, phụ thân cho gọi ta không lẽ có chuyện gì sao?
-Thiếu gia không lẽ đã quên, sắp tới là lễ thành nhân của ngươi. Gia chủ đã làm ra rất nhiều chuẩn bị, các đại gia tộc quanh vùng đều nhận được thiệp mời.
Lão bất đắc dĩ nói ra, tính tình thiếu gia từ nhỏ vốn đã lạnh nhạt. Khác hẳn ba vị huynh đệ trong nhà, hắn không hề có một chút hứng thú nào đối với việc sẽ tiếp quản điền trang rộng lớn này. Nhưng lão gia chủ lại không hề phiền lòng, thậm chí lão còn cực kì kinh hĩ đãi ngộ tu luyện của tứ thiếu gia trong gia tộc cũng không khỏi khiến kẻ khác có chút ghen tị.
Đặt chân vào đại sảnh, trung niên nhân dù đã hơn mười năm trôi qua nhưng không hề để lại một chút dấu vết trên người. Hắn chính là Huỳnh Kiệt, gia chủ đương nhiệm của Huỳnh Gia. Thậm chí quanh vùng mọi người đều đồn thổi hắn chính là kẻ mạnh nhất của Huỳnh gia xuyên suốt năm trăm năm tồn tại.
-Hài nhi bái kiến phụ thân đại nhân.
Chứng kiến hài tử khiến hắn không giấu được vẻ tự hào, chỉ với từng đó tuổi mà đã trải qua trăm lần toái cốt. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đã đủ khiến kẻ khác phải e sợ.
-Còn sáu tháng liền tới đại lễ thành niên, tất cả hài tử trong gia tộc đều tụ hội.
-Tảo nhi, ngươi hãy cho bọn người kia biết Huỳnh gia chúng ta mới thật sự là chủ nhân của điền trang này.
Huỳnh Kiệt không khỏi hào hùng gắng giọng. Tuy Huỳnh gia trăm năm được triều đình bổ nhiệm trấn giữ điền trang này. Nhưng năm trăm năm trôi qua Cốt Thảo điền trang không ngừng mở rộng kéo theo đó là những gia tộc phụ thuộc đã không ngừng lớn mạnh.
Đương nhiên thân là gia chủ, kẻ đứng trên ngàn người làm sao có thể trơ mắt ngước nhìn chuyện này tiếp diễn. Trực tiếp dùng sức mạnh lúc này chính là hạ sách, nếu như quá dồn ép khiến bọn chúng vốn chia rẽ lại hợp tác phản kích sợ rằng “ngọc thạch câu phần”. Tới lúc đó nơi đây sẽ biến thành bình địa, công sức kinh doanh của những bậc tổ tiên liền đổ sông đổ biển.
-Hài nhi đã rõ thưa phụ thân, ta dám dùng sinh mệnh đảm bảo rằng bọn người kia không thể nhúng tràm vào lợi ích Huỳnh gia ta dù chỉ nữa bước.
Hắn từ nhỏ đã phải gánh chịu nổi đau khiến trai tráng trưởng thành phải e sợ đương nhiên là tâm trí cũng không phải thuộc hạng tầm thường. Một tuổi biết nói, hai tuổi biết viết, ba tuổi liền đọc sách làm thơ trong khi những huynh đệ cùng tuổi trong cũng chỉ suốt ngày hết ăn lại khóc. Tình cảnh trong gia tộc tuy chưa thật sự nguy cấp nhưng mười năm, hai mươi năm nữa thì lại là chuyện khác.
Chỉ có chứng minh cho bá tánh sinh sống trong điền trang này những tiểu bối Huỳnh gia cũng không hề chịu thua kém mới khiến vị trí của gia tộc được bền vững.
Chứng kiến tia quyết tâm trong mắt hài nhi khiến hắn hài lòng. Lấy từ trong ngực áo chiếc lọ nhỏ đặt vừa bàn tay ném tới.
-Phụ thân thứ này là…?
-Ngươi cứ mở ra liền biết.
Thấy vẻ úp úp mở mở của phụ thân cũng khiến hắn tò mò.
Vừa mở ra, một mùi dược liệu nồng nặc sộc lên tận khoan mũi, khiến kẻ dù thường xuyên tiếp xúc với dược hiệu như hắn trong lúc sơ ý cũng không dễ chịu gì.
-Tăng Cốt Đan.
Cầm lấy viên đan dược lớn chừng long nhãn, màu bạch cốt khiến tay hắn không khỏi có chút run rẫy.
Thấy được vẻ mặt hốt hoảng của hắn Huỳnh Kiệt cũng không hề kinh ngạc.
-Không sai, ngươi cứ giữ lấy đem về hấp thu tu luyện.
Hắn bâng quơ phất tay.
-Nhưng thứ này không phải để cho các thúc thúc, bá bá trong gia tộc sao? Hài nhi vẫn còn quá sớm để phục dụng.
-Nhảm nhí thứ này vốn dành cho các ngươi phục dụng, gia tộc chưa hề có giáo huấn như lời ngươi nói. Còn không mau rời đi.
Hắn làm sao không biết thứ này do chính tay phụ thân lấy ra, Tăng Cốt Đan một viên có thể so sánh với mười lần Toái Cốt, cơn đau dai dẵng do xương cốt hành hạ cũng giãm đi rất nhiều. Nói chính xác hơn đây chính là thần dược khiến bao kẻ thèm khát.
Thân là hài tử được sủng ái nhất của gia chủ, Huỳnh Tảo cũng là lần đầu tiên được phục dụng, đủ để thấy thứ này có giá trị không hề nhỏ. Thậm chí hắn được đại huynh kể lại, bên trong thành quách kia những thiếu gia bọn chúng vốn không cần phải chịu nỗi thống khổ của việc toái cốt. Bởi vì Tăng Cốt Đan cũng chỉ là thứ thường thấy như Luyện Cốt Dược ở đây.
-Huỳnh Tảo thiếu gia, gia chủ cho gọi thiếu gia tới đại sảnh gặp người.
Lão giã một thân áo bố, tóc bạc trắng đầu, tay chống mộc trượng chầm chậm bước tới gần nơi thiếu niên thanh bào gắng giọng kêu lớn.
-Quan lão chỉ cần gọi ta là Huỳnh Tảo là đủ, không cần phải thiếu gia này nọ.
Hắn nhẹ nhàng phi người từ độ cao hơn năm trượng xuống đất không một chút khó khăn.
-Hahaha lão già ta đã quen miệng, thiếu gia muốn ta từ bỏ cũng không phải ngày một ngày hai.
Quan lão nở nụ cười quen thuộc trên gương mặt vốn đã nhăn nheo.
-Quan lão, phụ thân cho gọi ta không lẽ có chuyện gì sao?
-Thiếu gia không lẽ đã quên, sắp tới là lễ thành nhân của ngươi. Gia chủ đã làm ra rất nhiều chuẩn bị, các đại gia tộc quanh vùng đều nhận được thiệp mời.
Lão bất đắc dĩ nói ra, tính tình thiếu gia từ nhỏ vốn đã lạnh nhạt. Khác hẳn ba vị huynh đệ trong nhà, hắn không hề có một chút hứng thú nào đối với việc sẽ tiếp quản điền trang rộng lớn này. Nhưng lão gia chủ lại không hề phiền lòng, thậm chí lão còn cực kì kinh hĩ đãi ngộ tu luyện của tứ thiếu gia trong gia tộc cũng không khỏi khiến kẻ khác có chút ghen tị.
Đặt chân vào đại sảnh, trung niên nhân dù đã hơn mười năm trôi qua nhưng không hề để lại một chút dấu vết trên người. Hắn chính là Huỳnh Kiệt, gia chủ đương nhiệm của Huỳnh Gia. Thậm chí quanh vùng mọi người đều đồn thổi hắn chính là kẻ mạnh nhất của Huỳnh gia xuyên suốt năm trăm năm tồn tại.
-Hài nhi bái kiến phụ thân đại nhân.
Chứng kiến hài tử khiến hắn không giấu được vẻ tự hào, chỉ với từng đó tuổi mà đã trải qua trăm lần toái cốt. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đã đủ khiến kẻ khác phải e sợ.
-Còn sáu tháng liền tới đại lễ thành niên, tất cả hài tử trong gia tộc đều tụ hội.
-Tảo nhi, ngươi hãy cho bọn người kia biết Huỳnh gia chúng ta mới thật sự là chủ nhân của điền trang này.
Huỳnh Kiệt không khỏi hào hùng gắng giọng. Tuy Huỳnh gia trăm năm được triều đình bổ nhiệm trấn giữ điền trang này. Nhưng năm trăm năm trôi qua Cốt Thảo điền trang không ngừng mở rộng kéo theo đó là những gia tộc phụ thuộc đã không ngừng lớn mạnh.
Đương nhiên thân là gia chủ, kẻ đứng trên ngàn người làm sao có thể trơ mắt ngước nhìn chuyện này tiếp diễn. Trực tiếp dùng sức mạnh lúc này chính là hạ sách, nếu như quá dồn ép khiến bọn chúng vốn chia rẽ lại hợp tác phản kích sợ rằng “ngọc thạch câu phần”. Tới lúc đó nơi đây sẽ biến thành bình địa, công sức kinh doanh của những bậc tổ tiên liền đổ sông đổ biển.
-Hài nhi đã rõ thưa phụ thân, ta dám dùng sinh mệnh đảm bảo rằng bọn người kia không thể nhúng tràm vào lợi ích Huỳnh gia ta dù chỉ nữa bước.
Hắn từ nhỏ đã phải gánh chịu nổi đau khiến trai tráng trưởng thành phải e sợ đương nhiên là tâm trí cũng không phải thuộc hạng tầm thường. Một tuổi biết nói, hai tuổi biết viết, ba tuổi liền đọc sách làm thơ trong khi những huynh đệ cùng tuổi trong cũng chỉ suốt ngày hết ăn lại khóc. Tình cảnh trong gia tộc tuy chưa thật sự nguy cấp nhưng mười năm, hai mươi năm nữa thì lại là chuyện khác.
Chỉ có chứng minh cho bá tánh sinh sống trong điền trang này những tiểu bối Huỳnh gia cũng không hề chịu thua kém mới khiến vị trí của gia tộc được bền vững.
Chứng kiến tia quyết tâm trong mắt hài nhi khiến hắn hài lòng. Lấy từ trong ngực áo chiếc lọ nhỏ đặt vừa bàn tay ném tới.
-Phụ thân thứ này là…?
-Ngươi cứ mở ra liền biết.
Thấy vẻ úp úp mở mở của phụ thân cũng khiến hắn tò mò.
Vừa mở ra, một mùi dược liệu nồng nặc sộc lên tận khoan mũi, khiến kẻ dù thường xuyên tiếp xúc với dược hiệu như hắn trong lúc sơ ý cũng không dễ chịu gì.
-Tăng Cốt Đan.
Cầm lấy viên đan dược lớn chừng long nhãn, màu bạch cốt khiến tay hắn không khỏi có chút run rẫy.
Thấy được vẻ mặt hốt hoảng của hắn Huỳnh Kiệt cũng không hề kinh ngạc.
-Không sai, ngươi cứ giữ lấy đem về hấp thu tu luyện.
Hắn bâng quơ phất tay.
-Nhưng thứ này không phải để cho các thúc thúc, bá bá trong gia tộc sao? Hài nhi vẫn còn quá sớm để phục dụng.
-Nhảm nhí thứ này vốn dành cho các ngươi phục dụng, gia tộc chưa hề có giáo huấn như lời ngươi nói. Còn không mau rời đi.
Hắn làm sao không biết thứ này do chính tay phụ thân lấy ra, Tăng Cốt Đan một viên có thể so sánh với mười lần Toái Cốt, cơn đau dai dẵng do xương cốt hành hạ cũng giãm đi rất nhiều. Nói chính xác hơn đây chính là thần dược khiến bao kẻ thèm khát.
Thân là hài tử được sủng ái nhất của gia chủ, Huỳnh Tảo cũng là lần đầu tiên được phục dụng, đủ để thấy thứ này có giá trị không hề nhỏ. Thậm chí hắn được đại huynh kể lại, bên trong thành quách kia những thiếu gia bọn chúng vốn không cần phải chịu nỗi thống khổ của việc toái cốt. Bởi vì Tăng Cốt Đan cũng chỉ là thứ thường thấy như Luyện Cốt Dược ở đây.