Nhân Thể Thành Thần
Chương 7 : Song Linh thân thể
Ngày đăng: 01:18 27/06/20
Thái dương còn chưa kịp chiếu sáng, trên sườn núi là hình ảnh thiếu niên đôi tay siết chặt lấy đoạn dây thừng thô như tay người. Càng nhìn gần lại thấy rõ từng đường gân như mãng xà bò trường trên mặt đất.
Phía sau hắn là tảng cự thạch lớn kinh người, Huỳnh Tảo dùng dây thừng cột chặt vào cự thạch nặng gần năm trăm cân kéo lê trên đường. Từ chân núi, hắn đã miệt mài hơn hai canh giờ khiến cự thạch để lại dấu hằn in rõ.
Mất nữa ngày trời cuối cùng Huỳnh Tảo cũng ngộ ra khúc mắt của mình. Do hấp thu quá nhiều dược lực khiến Cốt Lực trở nên phù phiếm, hắn muốn dùng điên cuồng vận động này ép ra dược lực, khiến bọn chúng dần chuyển hóa thành cốt lực bồi đắp thân thể.
-Chưa…chưa được… ta chỉ…chỉ mới đi được nữa đường, không thể từ bỏ, phụ thân, đại ca, nhị ca, tam ca, ta sẽ khiến Huỳnh gia lấy lại vị thế bá chủ tuyệt đối.
Hắn phụ thân vì chuyện gia tộc mà đau đầu, hắn huynh đệ vì gia tộc mà những năm nay hầu như ngày nào cũng đương đầu cùng yêu thú. Loạn trong giặc ngoài dường như đã vắt kiệt sức lực của họ. Huỳnh Tảo biết chỉ có bản thân mới có thể trợ giúp gia tộc, trông mong vào triều đình e là không thể. Nghĩ tới đây hắn càng điên cuồng, tốc độ được đẩy lên nhanh chóng.
Nhưng rồi Huỳnh Tảo cũng không thể cầm cự lâu hơn được nữa, cả người hắn như thoát lực, tay chân run rẩy, ánh sáng trước mắt bắt đầu mờ dần. Khoảng khắc tưởng rằng sức cùng lực kiệt, vô lực ra xuống đất thì bên trong ngực áo lục quang lại lần nữa xuất hiện.
Cơ thể mệt mỏi không chút sức lực bỗng nhiên nhanh chóng hồi phục, Huỳnh Tảo bất khả tư nghị, trước ngực hắn rõ ràng cảm nhận được có một thứ kì dị nào đó bám chặt lấy da thịt.
Huỳnh Tảo hoảng hốt vội thoát ra y phục.
-Cái…cái này…
Hắn kinh dị nhìn xuống, mảnh vải đêm qua không ngờ lại bám dính vào da thịt. Huỳnh Tảo không kịp do dự dùng tay muốn bóc lớp vải kì lạ kia ra nhưng lại thất bại, mảnh vải như thể rễ cây bám sâu vào đất. Trước ánh nhìn bất lực của Huỳnh Tảo dần dần nhu nhập vào trong cơ thể.
-Đây…đây là thứ yêu vật gì không lẽ lại muốn ám hại ta.
Bần thần một lúc lâu, sau khi mảnh vải dung nhập vào nội thể trước ngực hắn không còn dấu vết gì. Huỳnh Tảo bất ngờ cảm nhận một nguồn nội lực kì lạ song song cùng cốt lực của hắn chạy dọc cơ thể.
Huỳnh Tảo khó mà tin nổi bên ngoài cũng được thay đổi rõ ràng, cả người như thể mãng xà lột xác từng lớp da chết bong ra rơi xuống đất để lộ da dẻ trắng hồng bên trong. Kì là thay những vết tức do khổ luyện để lại điều mất tăm mất tích.
-Cơ thể của ta? không ổn, phải đi báo với phụ thân để còn kịp thời định liệu.
Nơi hậu viện, gia chủ Huỳnh gia Huỳnh Kiệt ngồi trên chủ tọa ánh mắt đăm chiêu nhìn vào hắn nhi tử.
-Quan lãota nghĩ lão là người rõ hơn ai hết.
Quan lãovẫn chống mộc trượng nhưng lúc này không còn vẻ thư thoát như trước, lão kinh hĩ ra mặt.
-Bẩm gia chủ, tứ thiếu gia quả nhiên là thiên tài ngàn năm hiếm thấy.
-Thiên tài? Là ta?
Huỳnh Tảo khó tin.
-Hahaha không sai, Tảo nhi chính là Song Linh thiên tài ngàn năm mới có được một.
Huỳnh Kiệt kinh hĩ cười lớn.
Trước vẻ mặt ngu ngơ của hắn Quan lão tinh thần phấn chấn đạo.
-Đại lục chúng ta đang sống mang danh là Nhân Thần đại lục rộng lớn ngàn vạn dặm, trên thế gian này chưa có kẻ nào dám vỗ ngực tự cao mình đã mười thành đi qua.
-Nhân Thần đại lục lại chia thành ba lĩnh chính là Cốt Lĩnh, Huyết Lĩnh, Bì Lĩnh. Cốt Thảo điền trang này cũng chỉ là một vùng đất cực nhỏ bên trong Cốt Lĩnh.
Huỳnh Tảo nhân sinh như được rộng mở, thì ra thế giới bên ngoài không chỉ là Thanh Thiên Lâm, còn có cả Cốt Lĩnh, còn cả Nhân Thần đại lục.
-Tàng Thư Các cũng chỉ là nơi ghi chép lại những thứ nhỏ bé không đáng kể, nếu ngươi muốn mở mang tầm mắt sau này cứ tới hậu viện, đó mới là nơi chân chính cất giử cổ thư của gia tộc.
Huỳnh Kiệt bình thản.
-Phụ thân còn Song Linh là gì, không lẽ thứ nào có liên hệ với cốt lực trong người hài nhi?
-Không sai, hài nhi từ khi chào đời đã được gia tộc chú định nhất linh tu luyện, chúng ta là Cốt Lĩnh người đương nhiên là tu luyện ra Cốt Lực. Nhưng trên đời này có không ít kẻ được thượng thiên ưu ái trời sinh thiên tư hơn người có tốc độ tu luyện gấp nhiều lần kẻ khác, thậm chí từ nội thể lại trôi nổi không chỉ có Cốt Lực.
Hắn mắt nóng như lửa nhìn Huỳnh Tảo.
-Ta cùng Quan lão đã nhiều lần tra xét, trong người ngươi ngoài Cốt Lực, Bì Lực cũng đang dần lớn mạnh.
Tin tức từ phụ thân khiến Huỳnh Tảo cả kinh, thì ra thứ nội lực vừa phát sinh khi nãy chính là Bì Lực.
-Như… như vậy hài nhi sẽ không bị phản phệ mà chết chứ.
Trước câu hỏi ngu ngơ của nhi tử Huỳnh Kiệt không kiềm nổi xúc động buông miệng chửi tục.
-Phản phệ bà cha ngươi chứ phản phệ. Đúng là có phúc mà không biết hưởng, còn không mau cút khỏi đây còn việc ngươi là Song Linh võ giả chính là tin tức tối mật không được cho bất kì kẻ nào biết được.
-Ngay…ngay cả đại ca, nhị ca, tam ca…
Huỳnh tảo lắp bắp.
-Bọn chúng cũng không được biết.
Ngay tức khắc liền rời đi, chỉ thỉnh giáo mấy câu hắn lão cha lúc đầu còn kinh hĩ ra mặt không ngờ liền chửi như đổ máu chó lên người khiến Huỳnh Tảo không muốn nán lại làm lão nhân gia hỏa tính bộc phát.
-Gia chủ, tứ thiếu gia không ngờ lại gặp thiên đại tạo hóa việc kia có lẽ…
Quan lãongập ngừng.
-Quan lãokhông cần phải nhiều lời, Tảo nhi là thiên tài không sai nhưng để gánh vác trọng trách vẫn còn quá sớm.
Huỳnh Kiệt lắc đầu, hắn đôi vai nặng trĩu giờ đây cảm thấy đã nhẹ bớt phần nào cả người ngã trên chủ tọa đôi mắt nhắm nghiền.
Phía sau hắn là tảng cự thạch lớn kinh người, Huỳnh Tảo dùng dây thừng cột chặt vào cự thạch nặng gần năm trăm cân kéo lê trên đường. Từ chân núi, hắn đã miệt mài hơn hai canh giờ khiến cự thạch để lại dấu hằn in rõ.
Mất nữa ngày trời cuối cùng Huỳnh Tảo cũng ngộ ra khúc mắt của mình. Do hấp thu quá nhiều dược lực khiến Cốt Lực trở nên phù phiếm, hắn muốn dùng điên cuồng vận động này ép ra dược lực, khiến bọn chúng dần chuyển hóa thành cốt lực bồi đắp thân thể.
-Chưa…chưa được… ta chỉ…chỉ mới đi được nữa đường, không thể từ bỏ, phụ thân, đại ca, nhị ca, tam ca, ta sẽ khiến Huỳnh gia lấy lại vị thế bá chủ tuyệt đối.
Hắn phụ thân vì chuyện gia tộc mà đau đầu, hắn huynh đệ vì gia tộc mà những năm nay hầu như ngày nào cũng đương đầu cùng yêu thú. Loạn trong giặc ngoài dường như đã vắt kiệt sức lực của họ. Huỳnh Tảo biết chỉ có bản thân mới có thể trợ giúp gia tộc, trông mong vào triều đình e là không thể. Nghĩ tới đây hắn càng điên cuồng, tốc độ được đẩy lên nhanh chóng.
Nhưng rồi Huỳnh Tảo cũng không thể cầm cự lâu hơn được nữa, cả người hắn như thoát lực, tay chân run rẩy, ánh sáng trước mắt bắt đầu mờ dần. Khoảng khắc tưởng rằng sức cùng lực kiệt, vô lực ra xuống đất thì bên trong ngực áo lục quang lại lần nữa xuất hiện.
Cơ thể mệt mỏi không chút sức lực bỗng nhiên nhanh chóng hồi phục, Huỳnh Tảo bất khả tư nghị, trước ngực hắn rõ ràng cảm nhận được có một thứ kì dị nào đó bám chặt lấy da thịt.
Huỳnh Tảo hoảng hốt vội thoát ra y phục.
-Cái…cái này…
Hắn kinh dị nhìn xuống, mảnh vải đêm qua không ngờ lại bám dính vào da thịt. Huỳnh Tảo không kịp do dự dùng tay muốn bóc lớp vải kì lạ kia ra nhưng lại thất bại, mảnh vải như thể rễ cây bám sâu vào đất. Trước ánh nhìn bất lực của Huỳnh Tảo dần dần nhu nhập vào trong cơ thể.
-Đây…đây là thứ yêu vật gì không lẽ lại muốn ám hại ta.
Bần thần một lúc lâu, sau khi mảnh vải dung nhập vào nội thể trước ngực hắn không còn dấu vết gì. Huỳnh Tảo bất ngờ cảm nhận một nguồn nội lực kì lạ song song cùng cốt lực của hắn chạy dọc cơ thể.
Huỳnh Tảo khó mà tin nổi bên ngoài cũng được thay đổi rõ ràng, cả người như thể mãng xà lột xác từng lớp da chết bong ra rơi xuống đất để lộ da dẻ trắng hồng bên trong. Kì là thay những vết tức do khổ luyện để lại điều mất tăm mất tích.
-Cơ thể của ta? không ổn, phải đi báo với phụ thân để còn kịp thời định liệu.
Nơi hậu viện, gia chủ Huỳnh gia Huỳnh Kiệt ngồi trên chủ tọa ánh mắt đăm chiêu nhìn vào hắn nhi tử.
-Quan lãota nghĩ lão là người rõ hơn ai hết.
Quan lãovẫn chống mộc trượng nhưng lúc này không còn vẻ thư thoát như trước, lão kinh hĩ ra mặt.
-Bẩm gia chủ, tứ thiếu gia quả nhiên là thiên tài ngàn năm hiếm thấy.
-Thiên tài? Là ta?
Huỳnh Tảo khó tin.
-Hahaha không sai, Tảo nhi chính là Song Linh thiên tài ngàn năm mới có được một.
Huỳnh Kiệt kinh hĩ cười lớn.
Trước vẻ mặt ngu ngơ của hắn Quan lão tinh thần phấn chấn đạo.
-Đại lục chúng ta đang sống mang danh là Nhân Thần đại lục rộng lớn ngàn vạn dặm, trên thế gian này chưa có kẻ nào dám vỗ ngực tự cao mình đã mười thành đi qua.
-Nhân Thần đại lục lại chia thành ba lĩnh chính là Cốt Lĩnh, Huyết Lĩnh, Bì Lĩnh. Cốt Thảo điền trang này cũng chỉ là một vùng đất cực nhỏ bên trong Cốt Lĩnh.
Huỳnh Tảo nhân sinh như được rộng mở, thì ra thế giới bên ngoài không chỉ là Thanh Thiên Lâm, còn có cả Cốt Lĩnh, còn cả Nhân Thần đại lục.
-Tàng Thư Các cũng chỉ là nơi ghi chép lại những thứ nhỏ bé không đáng kể, nếu ngươi muốn mở mang tầm mắt sau này cứ tới hậu viện, đó mới là nơi chân chính cất giử cổ thư của gia tộc.
Huỳnh Kiệt bình thản.
-Phụ thân còn Song Linh là gì, không lẽ thứ nào có liên hệ với cốt lực trong người hài nhi?
-Không sai, hài nhi từ khi chào đời đã được gia tộc chú định nhất linh tu luyện, chúng ta là Cốt Lĩnh người đương nhiên là tu luyện ra Cốt Lực. Nhưng trên đời này có không ít kẻ được thượng thiên ưu ái trời sinh thiên tư hơn người có tốc độ tu luyện gấp nhiều lần kẻ khác, thậm chí từ nội thể lại trôi nổi không chỉ có Cốt Lực.
Hắn mắt nóng như lửa nhìn Huỳnh Tảo.
-Ta cùng Quan lão đã nhiều lần tra xét, trong người ngươi ngoài Cốt Lực, Bì Lực cũng đang dần lớn mạnh.
Tin tức từ phụ thân khiến Huỳnh Tảo cả kinh, thì ra thứ nội lực vừa phát sinh khi nãy chính là Bì Lực.
-Như… như vậy hài nhi sẽ không bị phản phệ mà chết chứ.
Trước câu hỏi ngu ngơ của nhi tử Huỳnh Kiệt không kiềm nổi xúc động buông miệng chửi tục.
-Phản phệ bà cha ngươi chứ phản phệ. Đúng là có phúc mà không biết hưởng, còn không mau cút khỏi đây còn việc ngươi là Song Linh võ giả chính là tin tức tối mật không được cho bất kì kẻ nào biết được.
-Ngay…ngay cả đại ca, nhị ca, tam ca…
Huỳnh tảo lắp bắp.
-Bọn chúng cũng không được biết.
Ngay tức khắc liền rời đi, chỉ thỉnh giáo mấy câu hắn lão cha lúc đầu còn kinh hĩ ra mặt không ngờ liền chửi như đổ máu chó lên người khiến Huỳnh Tảo không muốn nán lại làm lão nhân gia hỏa tính bộc phát.
-Gia chủ, tứ thiếu gia không ngờ lại gặp thiên đại tạo hóa việc kia có lẽ…
Quan lãongập ngừng.
-Quan lãokhông cần phải nhiều lời, Tảo nhi là thiên tài không sai nhưng để gánh vác trọng trách vẫn còn quá sớm.
Huỳnh Kiệt lắc đầu, hắn đôi vai nặng trĩu giờ đây cảm thấy đã nhẹ bớt phần nào cả người ngã trên chủ tọa đôi mắt nhắm nghiền.