Nhân Thể Thành Thần

Chương 6 : mảnh vải kì lạ

Ngày đăng: 01:18 27/06/20

Một ngày, hai ngày cuối cùng cơn thống khổ cũng dần diệu lại. Huỳnh Tảo y phục không còn nguyên vẹn, người ngoài nhìn vào còn tưởng hắn vừa bị tên yêu râu xanh nào đó hãm hại. (ke ke ke)
Đau đớn tột cùng khiến hắn không còn làm chủ bản thân, y phục trên người chính là chính tay xé nát. Không những như vậy, đồ đạc trong phòng cũng không còn nguyên vẹn, cũng may hộp gỗ cất giữ linh dược đã được hắn lo xa chôn xuống dưới đất nếu không tổn thất thật sự khó mà tiếp nhận.
Hỏa diễm nơi nội thể cũng dần tắt liệm, nguyên khí trong người chợt chuyển động mạnh mẽ.
-Hộc…hộc…cuối cùng cũng đã xong.
Huỳnh Tảo thở từng ngụm lớn, da dẽ đỏ ửng hắn dễ dàng cảm nhận nội thể cực kì xung mãn. Từng bắp thịt căng phòng như muốn bùng nổ.
-Hây a...
Tiện tay một đấm xuống nền đất, một hố sâu nho nhỏ in hằn dấu nắm tay thanh thế kinh người.
-Kì quái, rõ ràng cốt lực trong người ta mười phần tiến triển, thanh thế cũng rất lớn nhưng uy lực thì…
Nhìn xuống dấu vết để lại hầu như không có gì tiến triển Huỳnh Tảo bất đắc dĩ, lôi một thân bết bác khó coi rời đi gian phòng.
Bên trong trang viên của Huỳnh Gia, kiến trúc tối trọng yếu nhất lại không phải là gia chủ phủ đệ, càng không phải là Tàng Bảo Khố mà chính là Tàng Thư Các, nơi mà suốt năm trăm năm qua các đời tiền bối đã không ngừng ghi chép đủ thứ kiến thức sâu rộng nhằm truyền lại cho đời sau.
Huỳnh Tảo tóc tai bù xù, y phục rách rưới trên đường đi tới Tàng Thư Các. Không ngoài dự kiến, hắn đã bị tộc nhân canh giữ ra tay ngăn cản.
-Ngươi là kẻ nào dám cả gan bước chân vào trọng địa Huỳnh gia.
Một trong hai tên tay cầm trường giáo uy thế hơn người lớn tiếng ngăn cản.
Huỳnh Tảo cảm nhận khí thế từ tên này không hề thua kém hắn nhị ca, để có thể trở thành kẻ trông giữ nơi đây rõ ràng đều là tinh anh trong gia tộc.
Bới mái tóc rối bù, Huỳnh Tảo bình thản.
-Tộc huynh quá lời, tiểu đệ chính là người nhà họ Huỳnh làm sao có thể là kẻ ngoại lai chứ.
Nhìn thấy lệnh bài gia tộc trong tay trung niên thu lại khí thế quay người rời đi. Tộc quy có ghi rõ, bất kì đệ tử trong nội tộc đều có thể tự tiện tiến vào Tàng Thư Các.
Đẩy nhẹ cửa, Huỳnh Tảo đương nhiên không phải lần đầu tới đây. Tàng Thư Các rộng lớn, biết bao kì hương dị thảo, kinh nghiệm tu luyện… đều được lưu giữ cẩn thận trên từng hàng giá sách không một chút bụi bẩn.
Bên trong chỉ có lác đác vài ba tên đệ tử, mỗi người đều chăm chú tìm kiếm thứ mình cần cũng không buồn liếc mắt xung quanh.
Hắn thành thục đi tới hàng tu luyện, để lên một án một chồng cao hơn đầu người, Huỳnh Tảo không một lời lẵng lặng chăm đèn nghiền ngẵm từng quyển một.
Thái dương dần khuất bóng phía Tây, Huỳnh Tảo chưa hề có ý định rời đi. Kì hoa dị thảo, yêu thú hung ác, bí địa hiểm nguy tất cả đều khiến hắn đọc tới mức nhập tâm, càng làm quyết tâm rời đi lịch luyện trở nên mãnh liệt.
-Thế gian này rộng lớn biết bao, ở mãi nơi sơn trang này không thể nào khiến ta bình tâm được.
Huỳnh Tảo thở dài, khép lại trang sách cuối cùng, hắn rốt cuộc cũng tìm ra của mình khúc mắt nên quyết định rời đi.
-Hửm.
Đứng thẳng người Huỳnh Tảo liền nhận thấy có dưới bàn chân vừa bước lên thứ gì đó.
-Quyển phổ này đã ở đây bao lâu?
Cầm lên quyển phổ cũ kĩ bị dùng kê chân bàn, Huỳnh Tảo thổi nhẹ một hơi khiến bụi mù bay toán loạn.
Hắn đã nhiều lần vào đây nhưng kì lạ thay quyển phổ này chưa hề đập vào trong mắt. Không kiềm được lòng hiếu kì Huỳnh Tảo trở lại án thư nhanh tay mở ra.
-Cái gì mà La Hán Đẩy Xe Bò…
-Bà cha nó chứ là tên thất đức nào ném cuốn dâm thư này ở đây.
Huỳnh Tảo giận tím mặt, không ngờ nơi Tàng Thư Các trọng yếu lại bị cái thứ này làm ô uế. Thật sự không nghĩ ra tên thần kinh nào lại mang thứ này vào trong đây, còn cất giấu dưới chân án thư.
Phẫn nộ, Huỳnh Tảo cầm cuốn dâm thư đưa vào ngọn đèn. Giấy bắt được lửa, từng trang từng trang bị thiêu rụi trước mắt hắn.
-Hừ.
Lấy tay phủi đi lớp tro tàn.
-Còn lại tàn dư a.
Lớp tro bị thổi bay đi không ngờ còn để lại một mảnh vải nhỏ không hề bị hỏa diễm xâm lược.
Huỳnh Tảo không lấy làm hứng thú, tiếp tục ném mảnh vải vào trong ngọn đèn le lói. Kì lạ thay, tiêm đèn đã cháy hết, dầu đã cạn nhưng mảnh vải lại không có bất kì hề hấn gì.
-Kì lạ, không lẽ đây là da yêu thú.
Lật tới lật lui mấy lần nhưng không thể nào tìm ra chút manh mối Huỳnh Tảo bất đắc dĩ nhét vào trong ngực áo, trời không còn sớm hắn phải trở về nghĩ ngơi cho ngày mai lại lao đầu vào địa ngục tu luyện.
Nằm trên chiếc giường bị chính hắn đập phá cho tan nát, những tiếng ẽo ẹt không làm cho Huỳnh Tảo tĩnh giấc. Cũng vì lẽ đó nơi ngực áo đôi lúc xuất hiện lục quang, thoắt ẩn thoắt hiện có vẻ rất lạ kì.