[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 2 - 13 Đống 914 Hào Phòng

Chương 2 :

Ngày đăng: 21:23 20/04/20


“Ai~ bà không nghe nói á?! Phòng 914 dãy 13 có người chết đó!”



“Thật hay giả vậy?”



“Đương nhiên là thật rồi! Tôi nói xạo bà làm chi! Có bà già kia vào ở đó chưa được nửa tháng thì bị trượt chân ngã chết, vài ngày sau con bà ấy mới phát hiện. Hai ngày trước không phải có xe tải đến dọn nhà sao? Là phòng này nè!”



“Ai…  nghe chuyện này thật khó chịu.



Hình như người chết trước bà già kia còn có cảnh sát đến điều tra nữa. Bà biết không, mười người bọn họ đều sống trong phòng này đấy! Số người bị tình nghi cũng có đến chín! Cũng không biết vì sao chủ nhà lại cho thuê như vậy nữa.”



“Ai biết! Có khi chủ cho thuê nhà còn chẳng biết.



Cơ mà tôi nghe nói hình như người chết cũng không liên quan gì đến mấy người chung phòng. Anh ta bị đau bao tử cấp tính mà chết thôi. ”



“Sao bà biết?”



“Giời ạ! Sao tôi lại không biết! Bà cũng chẳng chịu ngẫm lại xem ông nhà tôi làm việc ở đâu…”



“À! Bà xem trí nhớ tôi này, thiếu chút nữa đã quên ông nhà bà có chân trong bệnh viện.



Nói đến chuyện này, vừa lúc tôi có chút việc nhờ vả ông nhà bà…”



“E hèm, xin lỗi, xin hỏi dãy nhà 13 đi hướng nào ạ?” Bị cắt ngang cuộc đối thoại, hai bác gái ngẩng đầu.



“Anh tìm dãy 13 hả? Ừ, ở phía ngoài cùng bên phải ấy.” Bác gái mập vô cùng vui vẻ vì người ta hỏi đường mình đúng lúc, liền tươi cười đưa tay chỉ đường.



Còn bác gái thời thượng đang tính nhờ vả lại không thành công, bất mãn liếc nhìn người hỏi đường.



“Cảm ơn ạ.” Một thanh niên trông như sinh viên nói lời cảm ơn rồi tiến về dãy nhà lầu.



“Quay lại chuyện kia…”



“Ai da! Tới giờ rồi! Thật ngại quá, tôi phải trở về nấu cơm rồi, nếu không thì con nhỏ nhà tôi về lại bộc phát tính tiểu thư lên mất! Ha hả…” Bác gái mập không đợi bác gái thời thượng nói hết câu, khoát khoát tay, ngoắc mông chạy đi thật nhanh.



Bác gái thời thượng nhìn bóng lưng bác gái mập mà tức giận đến cắn răng một cái, thầm mắng một tiếng: Đồ con lợn!



Đang bực mình, nghiêng đầu thấy thanh niên cách đó không xa, bác gái buộc miệng: “Này, cậu đến tìm phòng ở à?”



Thanh niên quay đầu lại.



“Vâng ạ, nhưng cháu đã thoả thuận được phòng rồi.” Thanh niên cho rằng bác gái muốn làm mối phòng ở cho cậu.



“Phòng 914 sao?” Bác gái thời thượng suy đoán.


Ngô Kỳ lắc đầu, nhìn Trần Sảng.



“Tao không biết, tao đâu có rủ ai tới chơi đâu. Có lẽ là chủ cho thuê nhà? Hay mấy đứa tiếp thị quảng cáo? Hay người quản lý tiểu khu?” Trần Sảng gãi đầu, đi ra cửa.



Nhìn bóng Trần Sảng, Lưu Lượng hỏi: “Chuông cửa hư sao?”



“Cái gì? Chuông cửa?” Ngô Kỳ không hiểu ý Lưu Lượng, “…Còn sử dụng được mà, chủ nhà xác nhận với tao là đồ dùng điện trong nhà đều dùng được hết. Sao vậy?”



“Không có gì, tao chỉ thấy lạ vì còn có người tới bây giờ mà vẫn không biết ấn chuông thôi.” Lưu Lượng thu hồi đường nhìn, đứng dậy dọn dẹp phòng khách.



Trần Sảng mở ổ khoá rồi mở cửa, ló đầu ra ngoài xem xét.



Hàng lang một mảng yên lặng.



Cửa phòng của gia đình đối diện đóng chặt.



Trên dưới cầu thang cũng không có tiếng động.



Lẽ nào mình nghe nhầm? Nhưng không thể nào mà ba đứa đều nghe nhầm được!



“Ai vậy?” Trần Sảng nhoài nửa người ra khỏi cửa, lớn tiếng hỏi.



Không ai trả lời.



Trong phòng, Ngô Kỳ và Lưu Lượng đều ngừng tay làm việc, bốn mắt nhìn nhau.



Rầm! Cửa bị đóng lại.



Trần Sảng thở phì phì bước đến.



“Không biết thằng chó nào gõ cửa rồi chạy biến! Ngay cả cái bóng ma cũng không thấy đâu! Đệt!”



Ngô Kỳ buông đồ đạc trong tay, sắc mặt có phần xấu xí.



“Có lẽ là con nít nhà ai biết có người mới dọn đến ngày hôm nay nên cố tình chọc ghẹo, thôi quên đi.”



“Hừ! Lần sau tao đánh cho xoắn mỏ!”



Lưu Lượng ở bên cạnh cười, “Sao tao nghe thấy quen quen nha, hình như đứa nào cũng thích làm ba cái chuyện ấu trĩ, bình thường còn bị người ta mắng té tát…”



“Mày câm cho tao nha Lưu Lượng!” Trần Sảng rống.



Nghe vậy, Ngô Kỳ cũng mỉm cười.