[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 2 - 13 Đống 914 Hào Phòng

Chương 3 :

Ngày đăng: 21:23 20/04/20


Ngày thứ hai sau khi dọn nhà.



Lưu Lượng và Trần Sảng chạy đi mua sắm, để lại một mình Ngô Kỳ ở nhà dọn dẹp nhà cửa.



Đầu tiên là cọ rửa phòng tắm sạch sẽ, tiếp theo là lau chùi bếp núc, thu dọn nhà bếp sạch sẽ ngăn nắp đến tận trưa, sau đó Ngô Kỳ cầm khăn sạch đi vào phòng khách định lau cửa sổ.



Vừa mới mở cửa sổ.



Cốc cốc.



Cửa chính bị gõ.



“Tụi bây có đem theo chìa khoá cơ mà! Tự mở cửa đi! Tao đang bận!” Ngô Kỳ quay đầu nói lớn.



Đợi một hồi, không ai lên tiếng trả lời.



Cũng không có âm thanh chìa khoá tra vào cửa.



Là thằng nào nhàn rỗi sinh nông nổi vậy? Ngô Kỳ cầm khăn lau đi tới trước cửa rồi nhìn sơ sơ qua khe.



Không có ai, ít ra là theo góc độ cậu đang nhìn.



Thầm mắng một tiếng, Ngô Kỳ đến bên điện thoại âm tường, nhấn phím đối thoại, hỏi: “Gì thế?”



Không ai trả lời.



Buông phím ra, Ngô Kỳ đi tới trước cửa lặng lẽ mở chốt cửa đầu tiên.



Cậu xác định đây hẳn là con nít nhà nào đó nghịch phá, hơn nữa chắc chắn là từ dãy nhà này.



Bởi vì muốn ra vào cổng chính thì cần phải có chìa khoá, người ngoài muốn vào phải gọi cho hộ gia đình qua bộ đàm gắn trên tường mới có thể vào được.



Đợi đợi, Ngô Kỳ như đang thi đấu tính nhẫn nại với người bên ngoài, chẳng chịu mở cửa.



Cậu đang đợi tiếng gõ cửa lần hai.



Cốc cốc.



Biết ngay mà! Âm thanh vừa vang lên, Ngô Kỳ lập tức mở chốt cửa thứ hai, đẩy mạnh cửa ra.



Không ai hết.



Cũng không có ma nào hết.



Ngô Kỳ đi ra ngoài cửa, không thể tin là thằng nhóc quỷ đó lại chạy nhanh như thế, chỉ vỏn vẹn trong vòng hai tiếng gõ mà biến mất tiêu.



“Thằng nào rảnh quá vậy? Lần sau đừng để tao bắt được mày nhá! Coi chừng tao mách với người lớn bây giờ!” Giọng của Ngô Kỳ quanh quẩn trên hành lang nhỏ.



Cót két.



Ngô Kỳ quay đầu.




Từ khi nào lại im ắng như vậy? Lúc vừa vào phòng sao? Mình…



Ho khan một tiếng lớn, Ngô Kỳ mở máy nghe nhạc, sợ làm ồn người khác, cậu vặn âm thanh thật nhỏ.



Giai điệu ưu thương toát ra từ máy phát, nghe hoài cũng không rõ là cuả ca sĩ nào.



Ngô Kỳ tay cầm lịch nhìn khắp phòng. Nên treo lịch ở đâu đây? Cậu đứng nơi chân tường bên trái cửa sổ hoa tay múa chân.



Treo ở biên cũng được.



Ngô Kỳ cầm lịch đi đến biên cửa sổ.



Khi cậu đi qua, rèm cửa sổ bên trái nhẹ nhàng bay phất phơ vài cái.



Ngô Kỳ quay đầu lại.



Rèm cửa sổ trở về vẻ bất động.



Ngô Kỳ cười hắt ra bằng mũi.



Mình đang làm gì vậy nè? Lắc đầu, Ngô Kỳ không quan tâm đến tấm rèm cửa phập phồng nữa, đi tới biên tường ướm thử vị trí của tấm lịch.



Cao một chút, thấp một chút, qua trái một chút, qua phải một chút, Ngô Kỳ từ từ cứng nhắc đứng lên.



Có lẽ do cậu không kéo kín cửa, ở phía bên trái cửa sổ và bức tường hé ra một khe hở.



Cậu chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn qua khe.



Ai đó đang nhìn cậu.



Qua khe cửa kia.



Ngô Kỳ nhớ kỹ phía ngoài cửa sổ có nhô ra một bệ chắn xi măng hình vòng cung.



Nếu cậu nhớ không sai thì bệ chắn đó không lớn không nhỏ vừa vặn cho một người trưởng thành nằm lên.



Là Trần Sảng ư? Hồi nãy mình nhìn rõ nó đi vào trong phòng mà.



Ăn trộm ư? … Sao có thể? Tay cầm lịch treo tường bắt đầu cảm thấy bủn rủn.



Tiếng nhạc rõ ràng đang tuôn chảy trong phòng, nhưng chẳng hiểu vì sao lại không thể xua tan đi loại cảm giác tĩnh lặng này.



Tên Trần Sảng bình thường luôn thích ầm ĩ đêm nay lại yên tĩnh đến thần kỳ.



Từng chút từng chút, ánh mắt Ngô Kỳ dời sang bên trái.



Phóng nhanh một bước, giật mạnh rèm cửa.



Một người đang nhìn cậu sau cửa sổ.