[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 3 - Xuyên Việt

Chương 10 :

Ngày đăng: 21:22 20/04/20


Hồng Diệp nhìn sang Thành Chu, hỏi hắn, “Muốn gã này không?”



Thành Chu say sưa nhìn cuộc đối đáp qua lại của Hồng Diệp và bộ xương, cho rằng nhân viên ở đây chẳng những hành động chuyên nghiệp mà ngay cả lời nói thốt ra cũng hết sức phù hợp với hoàn cảnh.



“Được, anh hướng dẫn viên này…”



“Tư Đồ.” Bộ xương đáp.



Thành Chu không nỡ để gã tiếp tục quỳ dù đó có là diễn kịch, vội bảo gã đứng lên.



Tư Đồ nghe lời đứng lên.



“Chào Tư Đồ, hiện giờ công việc mỗi người cũng khó khăn, nếu anh muốn đi theo chúng tôi thì tốt quá rồi. Cơ mà chúng tôi đành phải nói trước là…”



Tư Đồ nín thở, không biết Thành Chu sẽ yêu cầu gì.



“Thật ra hôm nay tôi quên mang theo ví tiền, vậy nên cho dù anh dẫn bọn tôi đi thăm quan các quầy hàng thì bọn tôi cũng không có cách nào để chi trả cả, cũng vì vậy nên anh tất nhiên sẽ không nhận được tiền hoa hồng. Nếu như anh chấp nhận việc này thì chúng ta sẽ đồng hành cùng nhau, anh thấy thế nào?”



Tư Đồ ngẩn ngơ, cái này xem như đồng ý rồi phải không? Còn vụ chi trả với tiền hoa hồng là đùa sao?



“Tôi đồng ý hợp tác cùng ngài, thề sống chết bảo vệ sự an toàn của ngài.” Tư Đồ thận trọng hứa hẹn, bởi vì đây là tế phẩm của người mà gã sẽ phục tùng nên hiển nhiên là phải bảo vệ thật tốt rồi.



Được rồi, nếu anh muốn diễn nguyên bộ thì cứ diễn đi. Thành Chu vỗ vỗ bả vai Tư Đồ, xem như đã chấp nhận gã. Cơ mà trang phục bộ xương này được thiết kế chuẩn quá, nhìn giống thật mà sờ cũng giống thật.



Hà Sinh gật đầu mỉm cười với Tư Đồ, năng lực của người này mạnh hơn cậu nhiều lắm.



Hồng Diệp mở miệng, “Tôi tên là Hồng Diệp, đừng gọi tôi là đại nhân.”



Tư Đồ hành lễ một lần nữa, nhanh nhẹn đứng dậy dâng tiền vàng bằng hai tay.



Thành Chu thò tay cầm qua một đồng. Ơ, nặng nhỉ? Không biết làm từ vật liệu gì nhỉ? Trông chất lượng và sức nặng của mấy đồng tiền vàng, có thể nhận thấy người đầu tư cho lâu đài ma này cũng chịu chơi ghê gớm.



Ước lượng tiền vàng, Thành Chu ưỡn ngực cười nói, “Tư Đồ, chỗ anh có bao nhiêu tiền vàng thế? Có thể cho chúng tôi xin thêm mấy đồng nữa được không?”



Tư Đồ ngại ngùng đáp: “Mười đồng tiền vàng này đã là tất cả tài sản của tôi rồi. Nếu như ngài còn cần, tôi sẽ ra ngoài giúp ngài tìm xem xem, nhưng không chắc là tìm được đâu nhé.”



“Ha ha, thôi cũng không cần lắm, mười đồng cũng được.” Hình như mười đồng là đổi được một bộ dụng cụ nấu ăn nhỉ? Thôi đủ rồi, làm người không được tham lam quá.



Thành Chu đón lấy mười đồng tiền vàng Tư Đồ vừa đưa, tiện tay bỏ vào trong túi đóng gói của Hồng Diệp.



Hà Sinh nhịn không được, tiến lên giữ lấy túi đóng gói, “Để em giữ cho, không khéo chút nữa bị lạc mất.”



Thành Chu nhìn ngó xung quanh, mới đầu hắn còn lo bốn người ở chỗ này ca múa diễn trò sẽ bị mọi người vây xem, không ngờ chẳng ai để ý bọn hắn cả.
“Không phải anh đang diễn kịch sao?”



“… Chẳng lẽ ngài không hề nhìn ra tôi là cái gì sao?”



“Không cần biết anh là cái gì. Giờ sắp rời lâu đài ma rồi thì phiền anh cách xa tôi ra một chút.”



“Tôi có thể cách xa ngài ra một chút, nhưng Hồng Diệp lại muốn tôi theo sát ngài. Huống chi ngài đã đồng ý và nhận quà bái lễ của tôi rồi.”



“Thì tôi trả lại…”



“Đó là vàng ròng 24K thứ thiệt, một đồng năm mươi gram, mười đồng năm trăm gram, trị giá bao nhiêu thì ngài cứ tính đi… Ngài muốn trả lại cho tôi thật ư?” Tư Đồ vẫn không hiểu nổi Thành Chu, đành phải dò hỏi lần nữa.



Một lời nói ra đập phát chết luôn!



Chỉ cần năm trăm tệ mà Thành Chu đã chịu bỏ ra một ngụm tinh khí, huống chi bây giờ được nhận hơn một trăm nghìn tệ!



Thành Chu thấy bảo vệ chạy đến, cũng không biết vì sao mà có tật giật mình. Hắn có biết giải thích làm sao về lai lịch mớ tiền vàng kia đâu, mà Tư Đồ rõ ràng là không thể hiện ra để bào chữa giúp hắn được.



Giờ thì hay ho rồi! Anh nhà thừa nhận, hắn đã nhìn ra ánh mắt của hai nhân viên và gia đình gã béo – đó là ánh mắt sợ hãi – vì hiện tại hắn đang nói chuyện với không khí mà!



Ban nãy hắn còn khăng khăng bảo đã tìm được đống tiền vàng này trong lâu đài ma, mà hình dạng tiền vàng thật và tiền vàng giả của lâu đài cứ giống nhau như đúc, nếu như lũ người của lâu đài ma thấy hơi tiền nổi máu tham mà bảo rằng số tiền vàng ấy là của bọn chúng thì…



“Anh có cách nào giúp bọn tôi trốn khỏi đây không?” Trong lúc bối rối Thành Chu vội hỏi Tư Đồ rồi ôm chầm lấy Hồng Diệp, nhét tiền vàng vào trong ngực nó, dặn dò nó phải giữ cho thật kĩ.



Hồng Diệp dễ dàng đồng ý ngay, vàng đến trong tay nó thì phải là của nó rồi, vừa đủ lắp mạng mẽo và mua máy tính luôn. Ừ, chắc chắn phải mua loại mới nhất và đắt tiền nhất ấy!



“Ngài sợ cái gì?” Tư Đồ không hiểu vì sao bên người đã có Hồng Diệp mạnh như vậy mà Thành Chu vẫn cứ xoắn lên như thế.



“Anh có thể xuất hiện để chứng minh rằng tiền vàng này là của anh cho tôi không?”



“Không thể.”



“Thì đó! Lỡ cảnh sát đến rồi thì tôi giải thích như nào đây?!”



Cảnh sát sao? Trong mắt Tư Đồ hiện lên một vòng sáng hoài niệm.



“Đi vào lâu đài ma.”



“Cái gì?”



“Đi ngay!”