[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 3 - Xuyên Việt
Chương 11 :
Ngày đăng: 21:22 20/04/20
Ngay vào ngày hôm sau, khi trò chơi chủ đề “Cuộc phiêu lưu vui vẻ tại lâu đài ma ám” của công viên giải trí vừa mở cửa thì một tin tức sốt dẻo bất ngờ bùng nổ trên internet nhưng lại không hề khiến người ta bất ngờ chút nào.
Chuyện ma quái ở lâu đài ma, một chủ đề quá ư là quen thuộc.
Nhiều người đọc đến cái tiêu đề như thế cũng sẽ không bao giờ để ý tới nó, chỉ cho rằng đây là một trong những thủ đoạn marketing của công viên giải trí mà thôi.
Nhưng nếu như có ảnh chụp hiện trường và có cả người xác nhận thì lại hoàn toàn khác.
Vào buổi sáng thứ bảy đầu tiên của tháng ba, một bài đăng có tựa đề “Tiền vàng giả biến thành tiền vàng thật, người sở hữu biến mất trong lâu đài ma – Là công cụ quảng bá mới của công viên giải trí hay thật sự đã có ma quỷ xuất hiện?” trên một blog cá nhân đã làm mưa làm gió trên mạng và đã được chuyển tiếp hơn hai mươi ngàn lượt chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi.
Phía dưới nội dung bài đăng còn có một chùm ảnh chụp.
Có tất cả ba bức ảnh và cả ba đều rất kỳ quái. Cảnh tượng chung quanh rất rõ ràng, thế nhưng những bóng người ở trung tâm các bức ảnh thì rất mờ nhạt, cố gắng lắm mới có thể nhìn ra hai bóng người trưởng thành mang theo một đứa bé.
Chủ blog nói rằng lúc ấy cô ta đang ở ngay tại hiện trường, các bức ảnh là do cô chụp lại bằng di động, đồng thời cũng trả lời cho những nghi vấn ghép ảnh của bạn đọc dưới bình luận rằng mình không hề dùng qua photoshop, không tin thì cứ việc tìm người xác nhận.
Trên mạng vĩnh viễn không bao giờ thiếu những kẻ tò mò và rảnh rỗi, quả thật đúng là có một nhà nhiếp ảnh cũng đăng bài đối chiếu xác nhận những bức ảnh kia thật sự được chụp bằng điện thoại di động, không hề có dấu vết chỉnh sửa và hoàn toàn là thật.
Bài đăng này còn được chuyển tiếp đến một bài đăng khác mà chủ blog chính là một trong những nhân viên ở lâu đài ma. Ban đầu, blog của cô ta chẳng được bao người biết đến cho tới lúc cô liên hệ blog mình với blog có những bức ảnh kia.
Chủ blog nói rằng:
Làm việc ở lâu đài ma vốn đã khiến tôi rất sợ rồi, không ngờ lại còn gặp ma vào ban đêm nữa! Bọn chúng lấy tiền vàng thật để đổi lấy phần thưởng là bộ nồi của lâu đài ma... T ôi thật hối hận vì đã không đổi cho bọn chúng!
Lúc có du khách chứng nhận đó là tiền vàng thật, ba con ma ấy đột nhiên xông vào lâu đài ma rồi không hề trở ra nữa. Tin tôi đi, cảnh sát cũng tới nhưng không điều tra được gì cả.
Ba con ma đó … mà hình như đến bốn c on lận… thật sự đã tiến vào lâu đài ma mà không hề quay lại đấy! Trong đó còn có một nhóc quỷ dễ thương vô cùng cực nữa … T ôi thề, lúc rời đi nó còn nhe răng cười với tôi nữa đấy! Hu hu!
Có nhiều người còn post hai bài blog này lên diễn đàn chính thức của công viên giải trí để hỏi xem chuyện này có thật hay không.
Công viên giải trí không trả lời thẳng, chỉ nói đêm đó quả thực là có người lấy tiền vàng không thuộc quyền sở hữu của lâu đài để đổi phần thưởng, bị nhân viên phát giác rồi hoảng sợ mang tiền vàng rời đi. Cảnh sát cũng tham gia nhưng lúc ấy màn hình giám sát gặp trục trặc nên tạm thời vẫn chưa tìm thấy kẻ tình nghi.
Cho dù công viên giải trí nói rằng việc này xảy ra không phải vì lý do cố tình lăng xê, nhưng các bài blog tung hoành trên mạng cũng là sự thật, và lượng du khách tìm đến sự kích thích ở lâu đài ma vào tối thứ bảy tăng gấp đôi so với hôm trước cũng là sự thật.
“Nghe nói lâu đài ma định thừa dịp này mà thay đổi nội dung trò chơi truy tìm bảo vật, không dùng tiền vàng để đổi lấy phần thưởng nữa mà là tìm tiền vàng thật trong đống tiền vàng giả của lâu đài.” Hồng Diệp dựa vào ghế sa lon, đọc tin tức liên quan mới nhất trên báo mạng.
Thành Chu đặt điện thoại di động xuống trong lúc suy nghĩ xem có nên gọi Trần Nhan lần nữa hay không. Lúc nãy khi hắn gọi thì không thấy ai nghe máy cả.
“Đừng có mua máy tính về rồi cắm mặt vào trong đó, riết rồi bị cận bây giờ. Bộ nhóc mày muốn cả đời phải đeo chiếc kính cận dày như hai đáy bình rượu sao?”
“Cho nhóc mày tiêu hết đấy, chắc mấy đồng vàng còn lại có thể đổi được khoảng một trăm nghìn đấy. Căn nhà nhỏ này để lại cho mày, mày và Hà Sinh với lại tên Tư Đồ gì đó cứ sống tốt ở đây đi. Ráng tiết kiệm chút, chờ tháng sau ba được phát lương rồi mỗi tháng ba sẽ gửi tiền sinh hoạt cho mày. Nếu Hà Sinh và Tư Đồ cần tinh khí thì cứ để tụi nó đến tìm ba. Nếu nhóc mày có chuyện gì, ba cũng sẽ ra mặt. Quyết định vậy đi.”
Hồng Diệp, “…”.
Thành Chu trở về phòng kéo ra chiếc vali du lịch siêu bự, bắt đầu soạn quần áo.
Hồng Diệp nhảy xuống ghế sô pha, bàn chân trần nho nhỏ chạy xoạch xoạch đến trước cửa, nghiêng đầu nhìn người đàn ông kia, tâm trạng lúc này vô cùng kì lạ.
Nó rất muốn mở miệng mắng, nhưng lại sợ mắng hắn khóc.
Bức ảnh bát quái kia thật sự có ảnh hưởng đến tâm trạng người xem, nó có thể phóng đại những mặt trái cảm xúc của con người đến ngưỡng lớn nhất.
Thành Chu chỉ nhìn chưa đến vài giây đồng hồ… mà lại có phản ứng lớn như vậy. Những lời kia hiển nhiên là những suy nghĩ đã dồn nén từ lâu trong lòng hắn.
Hồng Diệp gãi đầu, nó rất ghét nhìn đàn ông khóc, trông xấu chết đi được! Nó mới không thèm…
“Này, tôi có thể cho anh ba đồng tiền vàng đấy.”
Thành Chu không hề ngoảnh lại, không hề dừng tay.
“Được rồi, tôi có thể đưa toàn bộ cho anh đấy. Chỉ cần anh đồng ý cho tôi đầy đủ tiền tiêu vặt mỗi tháng là được.”
Thành Chu mở ngăn kéo trong tủ quần áo, ngồi xổm xuống, nhét tất cả đồ lót bên trong vào một chiếc túi giặt rửa.
Hồng Diệp nổi giận, chạy tới nhấc chân đạp mông hắn.
Thành Chu mặc nó đạp, vẫn không nói lời nào.
“Nếu anh không để ý đến tôi, tôi sẽ tức giận thật đấy!” Hồng Diệp rống.
Thành Chu thoáng dừng tay, nhưng rồi nhanh chóng quay người nhét túi giặt rửa vào trong vali.
“Ah ah ah! Nếu anh không nói lời nào, tôi sẽ ăn sạch anh luôn đấy!”
“E hèm, cho hỏi chút… Đây là sao vậy?” Ngoài phòng ngủ, một người đàn ông dáng cao to săn chắc khoảng ba mươi mấy tuổi xuất hiện.
Gương mặt gã có lẽ không đủ anh tuấn nhưng rất cương nghị, nét mặt vốn khá ác liệt lại trở nên nhu hoà ba phần bởi chấm đỏ giữa mi tâm.