[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 3 - Xuyên Việt
Chương 12 :
Ngày đăng: 21:22 20/04/20
Trong phòng ngủ, hai đứa một lớn một nhỏ chẳng hề trả lời gã. Đứa lớn thì buồn bực nhồi quần áo vào vali, đứa nhỏ thì đùng đùng nổi giận nhảy vào trong vali, lôi hết quần áo ném lung tung ra ngoài.
Thành Chu bỗng đứng phắt dậy, không soạn quần áo nữa mà xoay người đi ra ngoài.
Gã cao to thấy Thành Chu đi tới bèn nhìn về phía Hồng Diệp.
Hồng Diệp sắc mặt âm trầm, hung tợn ra lệnh, “Đóng cửa.”
Gã cao to vươn người bắt lấy nắm đấm cửa, đóng ập cửa lại.
Thành Chu còn thiếu một bước nữa mới giành được cửa. Hắn tức giận ghì chặt nắm đấm cửa, vặn vài cái, nhưng cửa phòng tựa như bị khóa lại từ bên ngoài, không cánh nào mở ra được.
“Tư Đồ, mở cửa!” Thành Chu phẫn nộ đấm lên cửa.
“… Ba ba.”
Một thân thể nhỏ nhắn mềm mại đột nhiên ôm lấy bắp đùi hắn từ phía sau.
“Ba ba, ba không muốn con sao?” Nhóc con sụt sùi.
Thành Chu tự nhủ với mình rằng con gấu con kia hết chín mươi phần trăm là đang giả đò, thế nhưng lực đập cửa lại nhẹ đi hẳn.
“Ba ba, con yêu ba mà, ba không yêu con sao?” Tiếng thút thít của nhóc con lớn dần.
Thành Chu há hốc, dán trán lên trên ván cửa.
“Ba ba, con chỉ tưởng tượng như mình một người lớn sống chung với ba mà thôi, không phải con xem thường ba đâu. Mấy đứa nhóc ngốc nghếch trong trường không có tiếng nói chung với con, con nói cái gì bọn chúng cũng chẳng hiểu.”
Thành Chu giật giật khóe miệng, nghĩ ngay đến tính cách Hồng Diệp. Nhóc con rất hiếm khi kể với hắn chuyện trường học. Mỗi lần hắn hỏi thì nó chỉ trả lời mọi thứ đều bình thường. Có khi nào nhóc con cũng không hề vui vẻ khi ở trường không?
Giống như trong quyển tâm lý tuổi nhi đồng hắn vừa xem qua hôm trước, những đứa trẻ không hoà nhập với các bạn cùng lứa đều có những hành động, ngôn từ và cử chỉ khá cực đoan.
Có lẽ Hồng Diệp nói chuyện với hắn như vậy cũng chỉ là một cách để chứng tỏ mình rất thông minh chăng?
“Ba ba, con buồn quá. Ba thật sự không quan tâm đến con sao? Hu hu hu…” Hồng Diệp buông hắn ra, nhẹ giọng khóc nức nở.
Thành Chu không khỏi xoay người, liền nhìn thấy bé cưng đang đưa tay dụi mắt chạy đến tủ quần áo.
“Ba ba, ba không cần đi, đây là nhà của ba mà. Ba không muốn con nữa thì con đi vậy… Hu hu hu… con đi tìm mẹ đây…”
“Mẹ con mất rồi mà.” Thành Chu bắt đầu đau lòng.
Hồng Diệp đang lôi ra bộ quần áo tí hon chợt sững sờ… Đù, suýt nữa quên mất… thế là bèn dứt khoát nói luôn: “Vâng, con lên thiên đàng tìm mẹ… Hu hu hu!”
Hồng Diệp kéo ra hai bộ đồ, lại đi tìm cặp sách của mình rồi nhét quần áo vào cặp, vừa nhét vừa thút thít cất giọng hát:
“Trên đời chỉ có cha là tốt nhất… Con không cha như nhà không nóc… Hu hu… Rời khỏi vòng tay cha… Hạnh phúc biết tìm ở phương nào… Oa oa oa!”
“Thành Chu, cậu biết điện thoại người nhà cô ấy không?” Cảnh sát Mông hỏi.
Vì Thành Chu dẫn về một đứa con trai ngoại quốc nên cả đồn cảnh sát công an đều biết đến hắn.
Vì là cảnh sát nhân dân, cảnh sát Mông còn đến tuần tra căn nhà bị cho là ma ám của Thành Chu. Ban đầu anh còn lo lắng, nhưng sau khi thấy cha con bọn họ đều bình an liền bỏ qua những lời đồn đãi kia, chỉ xem những chuyện xảy ra là trùng hợp.
Bất quá chuyện Thành Chu mua được phòng ở giá cực rẻ lại trở thành chủ đề nóng sốt trong sở công an, thậm chí có người còn nói rằng Hồng Diệp giàu hơn cả cha nó nữa… Đừng nghĩ rằng cảnh sát thì sẽ không nhiều chuyện nhé, không nhiều chuyện thì làm sao bọn họ phát hiện manh mối được chứ?
Thành Chu lắc đầu, “Tôi chưa thân với cô ấy đến mức ấy, việc này phải hỏi công ty thôi.”
“Chưa thân mà lúc nguy cấp lại gọi điện cho cậu để cầu cứu sao?” Cảnh sát Mông không nghĩ Thành Chu nói dối, nhưng vẫn không cách nào bỏ qua điểm đáng ngờ này được.
“Đúng vậy, quan hệ đồng nghiệp giữa tôi và cô ấy khá tốt, nhưng bình thường cũng không liên lạc riêng tư. Tôi cũng không biết vì sao cô ấy lại gọi cho tôi nữa.” Thành Chu như cũng rất lấy làm phức tạp.
Cảnh sát Mông và cảnh sát trẻ nhìn nhau.
“Số điện thoại của đồng nghiệp cậu là gì?” Cảnh sát Mông hỏi.
Thành Chu vội vàng lấy điện thoại tra số Trần Nhan.
Cảnh sát trẻ ghi chép lại rồi gọi vào dãy số này.
Chỉ chốc lát sau, cảnh sát trẻ lắc đầu với cảnh sát cao gầy, “Tắt máy rồi.”
“Cậu biết số chứng minh nhân dân của cô ấy không?”
Thành Chu lại lắc đầu.
Cảnh sát Mông gõ mặt bàn, “Trần Nhan là người trưởng thành. Bây giờ chúng ta cũng không cách nào đoán được có phải cô ấy đã gặp chuyện hay chỉ đùa với cậu hay không. Hay có khi là cậu đùa chúng tôi chăng?”
“Cảnh sát Mông!” Thành Chu giận dữ, tiến lên ôm lấy nhóc con đang ngồi trên ghế.
“Bộ tôi rảnh rỗi lắm hay sao mà chạy tới tìm các người đùa vui như thế này? Không tin, các người cứ đi với tôi đến công ty để tra thông tin liên lạc nhà của công ấy đi, xem người nhà cô ấy có liên lạc được với cô ấy hay không. Nếu như đồng nghiệp của tôi gặp chuyện không may vì các người cứu trễ, đến lúc đó…”
Cảnh sát trẻ lập tức đỏ mặt lên, há miệng muốn giải thích.
Cảnh sát Mông đưa tay ghì chặt bả vai cảnh sát trẻ, bất động thanh sắc nhìn biểu cảm của Thành Chu, lại nhìn Hồng Diệp đang tự chơi với những đầu ngón tay mình trong lòng hắn, mở miệng nói: “Được, tôi cùng đi với cậu.”
Anh nhanh chóng phân việc cho cảnh sát trẻ, “Cậu lập hồ sơ trước, sau đó trình tư liệu, rồi liên hệ với công ty thông tấn Thần Long, yêu cầu bọn họ kiểm tra chiếc điện thoại này có chức năng định vị GPS hay không. Nếu có thì tra địa điểm của nó. Nếu không có thì cho bọn họ thông qua luật định vị cơ bản, ước lượng khoanh vùng địa điểm của điện thoại. Nếu tắt máy thì điều tra nơi điện thoại hoạt động lần cuối cùng. Mau!”
“Vâng!”
Tiếng nhạc chợt vang lên, Thành Chu đang tập trung cao độ bỗng giật mình hoảng hốt, đưa tay rút điện thoại ra mấy lần mà không được.
Đến khi lấy điện thoại ra, nhìn thông tin người gọi, hắn lại kinh ngạc kêu to: “Là Trần Nhan!”