[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 3 - Xuyên Việt
Chương 13 :
Ngày đăng: 21:22 20/04/20
Cảnh sát Mông lập tức bảo, “Mau mở loa ngoài.”
Thành Chu thả Hồng Diệp xuống, nhanh chóng mở loa ngoài.
Loa điện thoại truyền đến âm thanh rè rè của sóng điện…
“A lô, Trần Nhan, là em sao?”
Lặng im… Rồi lại là tiếng rè rè…
“Trần Nhan, em có ở đấy không? Có phải lúc này em không thể nói chuyện được không…?”
Cảnh sát Mông vội cầm bút viết xuống hai chữ “địa điểm” thật đậm nét trên tờ giấy trắng.
Thành Chu sửng sốt hiểu ý, liền vội hỏi, “Trần Nhan, em đang ở núi Cửu Hoa đúng không? Nếu đúng thì gõ nhẹ hai cái lên điện thoại đi.”
Ba người đàn ông vểnh tai lắng nghe.
Hồng Diệp tò mò nhìn điện thoại, thì ra tín hiệu điện thoại còn có công dụng như thế này sao? Thú vị thật.
Loa điện thoại phát ra hai tiếng “lách cách” thật rõ.
“Ở nơi nào của Cửu Hoa? Khe xuyên việt sao?” Thành Chu thốt ra.
Lại là hai tiếng “lách cách”.
“Em bị bắt cóc rồi sao?”
“Eeeeeeeeeeeeeeee——!” Loa điện thoại bỗng truyền đến tiếng sóng thanh chói tai khiến Thành Chu và hai viên cảnh sát giật nảy mình.
Điện thoại cứ thế mà mất tín hiệu.
Cảnh sát trẻ cấp tốc gọi lại.
Cảnh sát Mông không kịp ngăn cậu ta lại. Bây giờ mà gọi lại cũng không phải biện pháp hay, bởi vì việc này rất có thể sẽ khiến bọn cướp chú ý, nếu như đây thật sự là một vụ bắt cóc.
Cảnh sát trẻ cũng mở loa ngoài. Một tiếng nhắc nhở vang lên trong điện thoại: “Rất tiếc, số điện thoại quý vị đang kết nối hiện đã tắt máy hoặc ngoài vùng phủ sóng…”
“Cô ấy tháo pin ra rồi ư?” Nếu là bình thường thì sẽ không có lời nhắc nhở ngoài vùng phủ sóng, cảnh sát trẻ có chút thất vọng và nghi hoặc.
“Ba ba, cái này y như điện thoại ma ấy.” Hồng Diệp ngẩng đầu, ngây ngô nói.
Cảnh sát trẻ âm thầm gật đầu, đúng là giống thật.
Thành Chu tét nhóc con một phát, “Đừng nói bậy nào.”
Cảnh sát Mông khẽ liếc nhìn cảnh sát trẻ, cảnh sát trẻ vội vàng giả vờ như đang cần cù làm việc.
Cảnh sát Mông lại nhìn về phía Thành Chu, “Vừa rồi cậu nhắc đến khe xuyên việt à? Đó là nơi nào? Cậu biết được những gì rồi? Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Cảnh sát Mông cầm lấy áo khoác, bước nhanh ra khỏi đồn công an.
Thành Chu giật mình, hơi tỉnh táo lại. A a a! Hắn mới nói cái gì vầy nè? Tư Đồ đã nói rõ là không được hé ra chuyện ở bên trong lâu đài ma, nếu không hắn nhất định sẽ bị hoài nghi!
“Tôi… thật sự cũng không rõ lắm… Tôi thật sự…”
“Thành Chu!” Cảnh sát Mông kéo hắn đến cạnh cửa xe cảnh sát, “Lên xe đi, cậu đến đồn công an nói rõ ràng cho tôi!”
“Tôi phải tìm Hồng Diệp!”
“Thì tôi đang giúp cậu tìm con đây!”
Thành Chu… đẩy cảnh sát Mông ra mà bỏ chạy. Hắn không muốn đến đồn công an, hắn phải đi tìm Hồng Diệp.
Cảnh sát Mông vô thức đuổi theo.
Bảo vệ toà nhà không biết xảy ra chuyện gì, cũng không biết có nên giúp hay không.
Thành Chu lúc này đã không thế nào suy nghĩ được nữa. Hắn phải tranh thủ tìm ra Hồng Diệp, không thể để nhóc con bị tên tiểu hòa thượng quỷ quyệt và đáng sợ kia bắt đi.
Còn người cảnh sát đang đuổi phía sau thì… Đành vậy.
Phải đi đâu tìm đây?
Thành Chu không có bất kì đầu mối nào cũng như không hề biết mình đang chạy về nhà.
Khi nhìn thấy những cảnh vật quen thuộc trên đường, Thành Chu liền bừng tỉnh. Đúng rồi, phải về nhà tìm Tư Đồ và Hà Sinh, chắc chắn tụi nó sẽ có biện pháp!
Cảnh sát Mông kinh sợ đuổi theo phía sau, trông Thành Chu không hề giống người thường xuyên tập thể dục nhưng lại chạy nhanh đến không ngờ.
Bất quá cho dù như thế, Thành Chu vẫn khó mà chạy thoát khỏi anh được.
Cảnh sát Mông tăng tốc đuổi theo Thành Chu. Anh không dám gọi hắn dừng lại do sợ hắn quá hốt hoảng sẽ gặp phải chuyện không hay nên anh chuẩn bị bổ nhào đến hắn.
Người đi trên đường nhao nhao né tránh, có vài người còn kích động định “xả thân vì nghĩa” giúp cảnh sát Mông ngăn cản Thành Chu.
“Binh!” Không ai ngăn cản Thành Chu, mà ngược lại có người va phải cảnh sát Mông.
Những đồ vật trong tay người nọ rơi đầy đất.
Cảnh sát Mông vội xin lỗi, định vượt qua người này để tiếp tục đuổi theo Thành Chu…
… Nhưng người nọ không buông tha mà giữ anh lại.
“Thật xin lỗi! Tôi đang gấp!” Cảnh sát Mông nhận lỗi.
“Cậu đã đánh rơi bài vị của con gái và cháu ngoại của tôi. Cậu không thể đi như vậy được! Mau nhặt lên đi.” Người đàn ông trung niên giữ chặt lấy cảnh sát Mông.
Cảnh sát Mông cúi đầu mới phát hiện những thứ rơi vãi trên đất đều toàn là những thứ để cúng tế người đã khuất như tiền giấy, đèn cầy trắng… còn có một bài vị màu đen.
Tuy cảnh sát Mông có thể xem là một người kiên quyết theo chủ nghĩa vô thần, nhưng chứng kiến những vật như vậy cũng khiến anh cảm thấy không thoải mái.