[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 3 - Xuyên Việt

Chương 14 :

Ngày đăng: 21:22 20/04/20


Mặt chính của bài vị rơi đập xuống mặt đất.



Gã trung niên không tự nhặt lấy mà bắt cảnh sát Mông phải nhặt nó lên.



Cảnh sát Mông bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn Thành Chu đã chạy trốn không thấy bóng dáng, đành thở dài ngồi xổm xuống nhặt lấy tấm bài vị kia.



“Cót két.” Mảnh gỗ va vào nhau tạo nên một tiếng vang nhỏ.



Thì ra trên mặt chính của tấm bài vị còn được buộc lên một bài vị nhỏ hơn.



Trên bài vị lớn có khắc: Cố nữ Diêu Phương Thanh chi liên vị. (Bài vị của con gái quá cố Diêu Phương Thanh.)



Trên bài vị nhỏ có khắc: Cố tôn Diêu Nguyên chi liên vị. (Bài vị của cháu trai đã mất Diêu Nguyên.)



Nam thanh nữ hoàng (nam màu xanh, nữ màu vàng)… Không biết vì sao hai bài vị kia lại dùng màu đen, hẳn là người này đã không chú ý đến tập tục cũ rồi.



Cảnh sát Mông cũng không biết nhiều về phương diện này cho lắm và cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ im lặng nâng bài vị lên đưa cho gã trung niên.



Gã đàn ông cẩn thận từng chút một mà đón lấy bài vị, lại còn yêu cầu anh cúi người xin lỗi hai bài vị.



Cảnh sát Mông kìm chế cơn giận vì anh không thể nào từ chối việc này được, người đi trên đường đều đang chứng kiến. Lỡ như hôm nay anh cứ vung tay bỏ đi như vậy thì biết đâu ngày mai Kênh 14 lại giật tít “Ngỡ ngàng cảnh sát làm rơi bài vị mà không xin lỗi”, có khi còn kèm theo hình của anh nữa thì chết.



“Thật xin lỗi, tôi đang có việc gấp, hi vọng ngài có thể thông cảm.” Cảnh sát Mông nâng một tay để hành lễ, nói lời xin lỗi hết sức thành khẩn. Sau đó, anh lại khom người nhặt toàn bộ tiền giấy và đèn cầy trắng trên mặt đất cho vào túi, rồi đưa trả lại cho gã trung niên.



Gã trung niên hừ mũi một tiếng, bỏ bài vị vào trong túi rồi rời đi.



Cảnh sát Mông lắc đầu, đang định quay người trở lại toà nhà công ty AHS thì phát hiện mình trên tay như bị dính phải một tí sơn màu đen, se se ngón tay vài cái cũng không trôi đi.



Không lẽ bài vị kia vừa mới được phết sơn ư? Nhưng trên mặt rõ ràng đã khắc chữ rồi mà…



Bỏ qua cảnh sát Mông, lại nói về Thành Chu.



Thành Chu một đường chạy như điên về nhà, đến nỗi bảo vệ vườn hoa Kim Bảo và hàng xóm ngang qua đều nhao nhao ghé mắt nhìn hắn.



“Ngài đã quay về rồi!”



Thành Chu vừa lao ra thang máy chợt nghe thấy một tiếng reo mừng.



Masayuki Saito vừa thấy hắn trở về liền như gặp lại người thân, vội vàng tiến lên chào đón.



Tư Đồ cản đường ông ta.




“Vâng. Hiện tại, Tư Đồ chính là lệ quỷ mà anh mời đến, còn máu tươi của anh chính là cống phẩm. Bởi vì trong máu tươi của anh có ẩn chứa sức mạnh của Hồng Diệp nên anh ấy có thể trực tiếp tìm kiếm tung tích Hồng Diệp nhờ việc này.”



“Làm sao anh ta tìm được?”



“Đây là năng lực riêng của mỗi một con ma.” Hà Sinh vò đầu, không biết giải thích với Thành Chu như thế nào.



“Cậu không cần giải thích đâu… Dù sao anh…”



“Hồng Diệp chắc chắn còn sống.” Tư Đồ đột nhiên mở mắt ra nói.



Thành Chu mừng rỡ, vung tay lên thật cao, “Tốt quá! Vậy bây giờ nó đang ở đâu? Anh tìm ra nó được không?”



“Chờ một chút.” Tư Đồ nhắm mắt lại lần nữa.



Bên kia, Hà Sinh bỗng nhiên vỗ tay một cái, vui vẻ nói: “Em nghĩ ra rồi!”



Hà Sinh kéo Thành Chu qua một bên: “Anh Thành, em biết cách giải thích cho anh rồi. Anh có thể xem ma quỷ bọn em như một chùm tín hiệu hoặc một chùm sóng điện, mà sức mạnh của Hồng Diệp ẩn chứa trong máu anh cũng có thể coi như một cột tín hiệu đơn lẻ đấy.”



Thành Chu nghe nói Hồng Diệp còn sống nên đã yên tâm mà chú ý nghe người khác nói chuyện. Đúng rồi, ban nãy Saito tìm hắn chi vậy nhỉ?



Hà Sinh hào hứng giải thích tiếp: “Tư Đồ tìm Hồng Diệp đồng nghĩa với việc góp cột tín hiệu đơn lẻ này vào chùm tín hiệu của mình. Sau đó anh ấy phóng chùm tín hiệu xen lẫn với tín hiệu của Hồng Diệp vào không khí, tìm kiếm dấu vết tín hiệu mới nhất mà Hồng Diệp để lại.”



Thành Chu cảm thấy mình đã hiểu.



“Đặc biệt là, ma quỷ càng mạnh thì khoảng cách truy tìm càng xa. Để đảm bảo chùm tín hiệu của mình trong không khí không bị các loại chướng ngại ngăn trở cũng như không bị lẫn lộn với các tín hiệu tạp nham khác, thì chùm tín hiệu của con ma nhất định phải vô cùng cô đọng và mãnh liệt.”



Hà Sinh cho Thành Chu thời gian hiểu ra rồi nói tiếp: “Khi chùm tín hiệu Tư Đồ tung ra tìm được nơi có tín hiệu mạnh nhất của cột tín hiệu đơn lẻ ấy, chứng tỏ đã tìm được bản thân Hồng Diệp, hoặc ít nhất là đồ vật rất rất gắn bó với Hồng Diệp. Anh Thành, em nói như vậy anh hiểu được không?”



Thành Chu gật đầu lia lịa, với cách giải thích này của Hà Sinh, hắn đột nhiên cảm thấy những thứ duy tâm ma quỷ trước kia lại trở nên cực kỳ khoa học và duy vật.



Thành Chu vốn còn định hỏi vì sao ma quỷ lại cần tinh khí và vì sao khi hút tinh khí chúng có thể biến thành thực thể, nhưng lúc này Tư Đồ đã tỉnh lại lần nữa.



“Hồng Diệp đang di chuyển về hướng Tây Nam, chúng ta đuổi theo chứ?”



“Đương nhiên!”



“Rất tốt, đi mua vé xe lửa thôi.”



“Ơ?!”