[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 3 - Xuyên Việt
Chương 3 :
Ngày đăng: 21:22 20/04/20
Bận bịu một ngày, Thành Chu về đến nhà đã là bảy giờ.
Hà Sinh dọn thức ăn nóng sốt lên. Hồi ở công ty, Thành Chu đã gọi điện báo trước giờ về.
“Về rồi?”
“Ơ kìa, Hồng Diệp đâu?” Thành Chu tiện tay đặt cặp da lên tủ giày, vừa đổi giày vừa hỏi.
“Ở trường học, vẫn chưa về.”
“Sao trễ vậy?”
“Hai ngày nữa thành phố tổ chức hội thi vẽ tranh nhi đồng. Cô của Hồng Diệp đã ghi danh giúp nhóc nhỏ rồi. Hai ngày này phải ở lại trường để tập luyện thêm.”
“Trời ạ, có phải thi đấu thể thao đâu mà ở lại tập luyện? Toàn một lũ nhàn rỗi sinh nông nổi.” Thành Chu không có chút tế bào nghệ thuật nào lắc đầu, mang dép lê tiến thẳng đến nhà vệ sinh.
“Khi nào thì xong nhỉ? ” Thành Chu nói vọng ra từ toilet.
“Khoảng tám giờ. Chút nữa em đi rước nhóc.”
“Không cần phiền cậu, đợi anh cơm nước xong xuôi rồi đi đón nó. Cơ mà cậu chịu khó ở nhà hâm lại đồ ăn nhé. Thế nào thằng cu quỷ kia cũng về nhà than đói cho xem.”
Thành Chu rửa tay ngồi vào bàn cơm, nhìn kì thị món đậu hủ đã ăn suốt ba ngày nay.
May là nhờ tay nghề của Hà Sinh khá tốt, có thể chế biến đậu hủ bình thường thành đủ kiểu, bằng không Hồng Diệp đã kêu la inh ỏi rồi.
Hà Sinh cười, “Hồng Diệp nói nhà trường sẽ phụ trách một chầu cơm tối cho tụi nhỏ tham gia buổi tập luyện đấy.”
“Ủa sướng vậy?” Thành Chu vui vẻ, đây không phải giảm bớt áp lực giúp hắn sao? Không tệ không tệ, mấy vụ tập dợt ngày xưa phải như này mới đúng nè.
“Nghe Hồng Diệp nói, nếu giành được giải thì tụi nhỏ sẽ được tặng thêm tiền thưởng nữa.”
“Thật hả? Học sinh tiểu học cũng được tặng tiền thưởng sao?” Thành Chu liền tươi tỉnh hẳn ra, không để ý đến bữa tối đạm bạc hôm nay, “Tặng bao nhiêu?”
“Không biết, Hồng Diệp chưa nói.”
“Đợi lát nữa anh hỏi nó thử xem. Mặc kệ là bao nhiêu, nhất định phải bắt nó giành được giải mới được.”
“Anh Thành, dạo này kinh tế của anh eo hẹp lắm phải không?”
“Thì nó rành rành ra đó chứ đâu?”
Thành Chu cũng ráng moi ruột moi gan mà tìm câu lấy lòng, cái gì mà con gái nhà anh trời sinh đã đoan trang, con trai nhà chị trán cao đầy đặn, hai đứa là hai hiền tài trụ cột của quốc gia, là mầm non tương lai của Tổ quốc, v.v…
Trong lúc ba vị phụ huynh tâng bốc lẫn nhau, lớp huấn luyện thi cử rốt cục cũng tan học.
Thấy cô giáo Hà cho học sinh tan học, hai phụ huynh nam và nữ lập tức tiến đến đón con em.
Thành Chu cũng định đi đến nói vài lời với cô Hà, mong cô chú ý đến Hồng Diệp nhiều hơn, nhưng khi nhìn thấy hai phụ huynh kia đang lén lút đút lót những thứ như vé xem phim hay phiếu mua hàng ở siêu thị cho cô giáo thì anh nhà đành dừng bước.
Hồng Diệp kéo cặp sách to đùng đến trước mặt hắn.
Thành Chủ tự động đón lấy chiếc cặp nặng quá khổ sở với trẻ con rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nhóc con.
Hồng Diệp quay đầu phất tay với phòng học.
Lúc này, Thành Chu mới phát hiện ra vẫn còn một bé trai còn chưa rời phòng.
Cậu nhóc thấy Thành Chu nhìn về phía mình, ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn hắn, bước hai bước đến cạnh cửa phòng học.
Hồng Diệp bỗng nhe răng hù bạn.
Cậu nhóc giật mình, nhanh chóng rút trở về phòng học, trốn sau bục giảng.
Thành Chu cốc đầu Hồng Diệp một cái, “Không được bắt nạt bạn bè!”
Thương ghê, cậu nhóc thoạt trông to con gấp đôi Hồng Diệp, vậy mà còn bị Hồng Diệp dọa thành như vậy. Thành Chu vừa mắng Hồng Diệp, vừa cảm thấy lo lắng cho tương lai cậu nhóc. Bé trai nhút nhát ở trường học là không hay đâu, dễ bị bạn khác ức hiếp lắm.
“Đi, ra chào tạm biệt cô Hà nè. Đi nào.”
Hồng Diệp ôm đầu quắc mắt Thành Chu, còn miệng thì ngọng nghịu chất giọng non nớt đáng yêu, quay đầu hô bừa: “Tạm biệt cô Hà ạ.”
Cô giáo Hà ngẩng đầu mỉm cười, “Tạm biệt.”
Một con muỗi to hơn lúc nãy bay vòng quanh đầu cô Hà rồi dừng lại trên tóc cô.
Cậu nhóc trốn ở sau bục giảng thò đầu nhìn lén cha con Thành Chu. Thành Chu mỉm cười vẫy tay với nó.
Bé trai trông rất kích động, ló nửa người ra khỏi bục giảng, hé miệng như muốn nói điều gì.
Hồng Diệp bước đi.
Thành Chu bị con mình kéo ra khỏi phạm vi lớp học một cách nhanh chóng.