[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 3 - Xuyên Việt

Chương 6 :

Ngày đăng: 21:22 20/04/20


Thành Chu dành sự chú ý đặc biệt đến giải nhất, đúng là năm nghìn nhân dân tệ thật.



Hắn nắm tay thành đấm, cao giọng nói to, “Hà Sinh, Hồng Diệp, đã đến rồi đây… Chúng ta phải chơi hết sức mình nhé. Nhất định phải giúp Chúa tể Bóng Tối tìm lại được kho báu của ông ấy đấy… ”



Hồng Diệp không có hứng thú với việc này cho lắm.



Còn Hà Sinh thì rất hào hứng.



Thành Chu khuyến khích hai đứa, “Nếu như được hạng nhì, nhà mình sẽ tăng thêm một bữa ăn mặn một ngày mỗi tháng nhé.”



Giải nhì cũng không ít, được thưởng những ba nghìn tệ.



“Tôi muốn lắp mạng cơ.” Hồng Diệp yêu cầu.



“Cũng được, nhưng phải từ hạng nhì trở lên mới được lắp.”



“Ngu vờ lờ! Cố mà mơ đi.” Gã choai choai bên cạnh mắng khinh.



Thành Chu nén cơn giận, dẫn con đi. Không thể xích mích bừa bãi với người khác được.



Rất nhiều người đến tham gia vì tiền thưởng, dường như mỗi người đều hy vọng được thử thời vận.



Lúc tiến vào lâu đài ma, Thành Chu còn mỉm cười với nhân viên tiếp tân đang hoá trang thành bộ xương. Hắn cười, vì những người này không biết rằng hắn đang dẫn theo một con ma vào lâu đài. (ý ảnh là Hà Sinh)



Nhân viên tiếp tân nghiêng đầu nhìn, chính giữa sọ gã là một lỗ hổng sâu hoắm. Gã cũng cười lại với Thành Chu, hàm răng trắng hếu phát ra hai tiếng ‘ken két’. Một lát sau, nhân viên tiếp tân này cũng xếp hàng đi vào.



Một lối đi đen thẳm với ánh đèn lờ mờ hiện ra sau lối vào. Trước lối đi là một hàng gồm tám cánh cửa, để mọi người tùy chọn mà tiến vào.



Phía trên tám cánh cửa là một màn ảnh to, nhấp nháy trình chiếu nội dung truy tìm bảo vật cùng với hình dạng các mảnh tiền vàng và một số điều cần biết.



Thành Chu còn cẩn thận lấy di động chụp lại hình dáng tiền vàng, cũng không lựa chọn gì nhiều, tìm cánh cửa ít người mà đi.



“Ba ba, mình đi bên kia đi.” Nhưng cuối cùng hắn vẫn bị nhóc quỷ kéo mạnh đến cánh cửa bên kia.



Thành Chu hết cách, vừa xin lỗi du khách, vừa lách qua bên kia.



Nào ngờ gã choai choai đứng phía trước không thích Thành Chu lách qua, liền đẩy mạnh hắn một phát.



Thành Chu bay vọt tới trước, va vào một cánh cửa.



Hắn vịn tường để đứng vững lại.



Cánh cửa phía sau hắn đóng sầm, hắn đã đến một không gian khác.
“Anh có thể lấy thù lao nhóc ma đưa anh ban nãy để đi đổi đấy.”



“Ý nhóc mày là con búp bê ma này á hả?” Thành Chu lấy con búp bê nhuốm máu ra.



Thành Chu ôm Hồng Diệp đến quầy kem ma, đưa búp bê máu đến, hỏi: “Cái này có thể đổi lấy kem trà xanh không?”



Chủ quầy mặc áo giáp như một chiến binh thời trung cổ, một tay chống cằm ngáy ngủ, nghe tiếng hỏi bèn ngẩng đầu lên, đẹp trai đến không ngờ.



“Anh muốn đổi bao nhiêu?” Chủ quầy đẹp trai liếc mắt nhìn búp bê sứ, trên mặt không có lấy một chút tươi cười.



“Hả? Tôi chỉ muốn đổi một mà thôi.”



“Xin lỗi nha, không đổi đâu.” Chủ quầy đẹp trai một tay chống trán, nhắm mắt lại, định tiếp tục say giấc nồng.



“Này này, thái độ phục vụ gì đây? Bảo sao chẳng có mống khách hàng nào ghé mua.” Thành Chu hơi bực mình lên tiếng.



“Anh ơi, tỉnh dậy đi, anh đổi cho em một cây kem để ăn được không?” Hồng Diệp rướn người, thò tay đâm đâm cánh tay của chủ quầy đẹp trai, hỏi thăm một cách thật đáng yêu.



Chủ quầy trợn mắt ngẩng đầu lần nữa, trông thấy Hồng Diệp liền bật dậy, máy móc làm ngay một cây kem trà xanh thật to đưa cho nhóc nhỏ.



Thành Chu ngượng ngùng, vừa mới chê bai thái độ người ta xong, không ngờ lại được người ta đưa kem ngay, bèn vội vàng cảm ơn không ngớt.



Lúc chủ quầy đang làm kem, Thành Chu thoáng quét mắt sang quang cảnh xung quanh bọn hắn một phát.



Hai hàng đèn dầu chạy dọc theo con đường dài tít tắp, nhìn mãi vẫn không thấy được điểm dừng.



Dưới đèn đường là các quầy hàng. Từng quầy hàng đều có nét đặc trưng riêng, mỗi chủ quầy lại càng đặc biệt hơn cả.



Ừ, chỗ này “bình thường” hơn nơi hắn vừa đến lúc nãy nhiều lắm, ít ra còn có nhân khí. Du khách đông nhưng không chen chúc, từng tốp năm tốp ba tản bộ với nhau, đi dạo nhàn nhã vòng quanh các quầy hàng.



Thành Chu còn phát hiện có vài người, không biết là du khách hay nhân viên công tác, để phù hợp với quanh cảnh mà ăn mặc trang phục cổ đại hoặc những bộ áo quần kì lạ. Một số người còn đeo mặt nạ hoặc khăn trùm đầu, phía trên có các hình thù quái gở, trông rất chi là hay ho.



“Chào ngài, ngài có cần dẫn đường không?” Sau lưng Thành Chu bỗng vang lên một giọng nói.



Hắn quay đầu lại, chỉ thấy một nhân viên hoá trang thành bộ xương đang đứng phía sau mình.



Người nhân viên này thoạt nhìn hơi quen mắt, chính giữa trán của gã có một lỗ hổng nhỏ rất dễ gây sự chú ý, giống như bị cái gì đánh xuyên qua… Chính là nhân viên tiếp tân ở cửa ra vào.



Dường như anh chủ quầy đẹp trai đưa kem cho Hồng Diệp cũng quen biết nhân viên này, hất cằm chào gã.



Bộ xương cũng gật đầu chào chủ quầy.