[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 3 - Xuyên Việt

Chương 7 :

Ngày đăng: 21:22 20/04/20


“Xin lỗi, tôi không cần bất cứ dịch vụ tính phí nào.” Thành Chu lập tức từ chối.



“Chỉ cần một hớp tinh khí, tôi cam đoan có thể giúp ngài tìm kiếm được rất nhiều kho báu bị ngài bỏ qua đấy.”



Hồng Diệp nhướn mày, bộ xương thoáng nhe răng cười “ken két” với nó, sau đó lấy ra một đồng tiền vàng có đường kính hai cen-ti-mét, dày khoảng nửa phân đưa cho nó.



Hồng Diệp vô cùng khinh thường, hừ lạnh một tiếng.



Bộ xương lại bỏ thêm một đồng.



Thành Chu mở to mắt. Chẳng phải những đồng tiền vàng này cùng hình dáng với bảo vật của Chúa tể Bóng Tối sao?



Thì ra trẻ con dễ thương còn có thể được nhân viên tặng quà miễn phí nữa… Thành Chu mừng húm, rất muốn thò tay nhận tiền vàng.



Hồng Diệp khẽ tay hắn, nhíu mày với bộ xương, “Đừng.”



Bộ xương thở dài, cất tiền vàng.



Thành Chu ngẫm lại thấy cũng đúng, nếu tuỳ tiện nhận tiền vàng của người ta, đến lúc đó người ta dẫn mình đến quầy hàng nào đó mà không mua thì cũng khó coi nhỉ?



“Ngài không nên mang tế phẩm của ngài đến nơi này. Ở đây có nhiều thế lực cường đại tồn tại lắm đấy.” Bộ xương dẫn đường nói.



Thành Chu không hiểu cho lắm, người này đang nói chuyện với hắn sao?



“Ba ba, đừng nhận đồ bừa bãi của người lạ nha.” Hồng Diệp liếm láp kem, nghiêm túc nói một cách đáng yêu.



Lẽ ra tao mới là người nói những lời này chứ? Thành Chu câm nín.



“Tôi có thể cảm nhận được thứ gì đó đang ngăn cản khí tức của cậu ta với tư cách tế phẩm bị tiết ra ngoài, nhưng một khi tôi phát giác được, thì những kẻ mạnh hơn kia dĩ nhiên cũng sẽ phát hiện được sự hiện hữu của cậy ta đấy.” Bộ xương dẫn đường tựa như đang cố gắng thể hiện giá trị của mình.



“Nếu như ngài đồng ý cho tôi một hớp tinh khí, tôi chẳng những có thể giúp ngài tìm bảo vật, mà còn có thể giúp ngài che đi khí tức của cậu ta cho đến lúc lâu đài ma đóng cửa đêm nay.”



“Bây giờ tìm việc thật chẳng dễ dàng chút nào cả.” Thành Chu lẩm bẩm đồng tình. Khả năng diễn kịch của người này cũng ngang ngửa diễn viên rồi, tiếc là lại phải làm hướng dẫn viên kiêm nhân viên bán hàng ở chỗ này.



“Anh ta là… ba tôi. Tự bản thân tôi trông coi anh ta được, không cần phải anh xen vào!” Hồng Diệp trừng bộ xương.



Thành Chu cảm động vạn phần, nhưng cũng không quên răn dạy con, “Hồng Diệp, không được vô lễ như vậy. Chú này đang làm việc mà, nhóc mày chỉ cần nghe là được.”



Bộ xương dẫn đường cười “ken két” với Thành Chu.



Thành Chu buông Hồng Diệp ý bảo nó tự đi đi. Hồng Diệp không chịu, ôm lấy cổ hắn không thả. Như ban thưởng, nó đưa kem đến bên miệng Thành Chu.



Thành Chu liếm một cái, hơi lành lạnh, nhưng hương vị cực ngon.


Phía trước vang lên tiếng thét to, hẳn là nhân viên quản lý đã đến.



Hai con thú cự thú thấy mình bị vây quanh bèn rống to lên rồi nhấc chân bỏ chạy. Trước khi đi, một con còn giẫm mạnh lên gã choai choai một cái như muốn giết chết gã.



Gã choai choai kêu thảm một tiếng rồi ù té chạy, thấy Thành Chu đứng cách đó không xa bèn nhào lên ôm lấy đùi hắn, trong miệng còn khóc gào: “Anh trai ơi, chúng ta là người một hội đấy, anh cứu em với!”



Thành Chu né trễ, bị gã nhắm trúng phóc.



Hồng Diệp giơ bàn chân nho nhỏ lên, ra sức đạp đầu gã.



Cho mày hại Thành Chu nè! Cho mày dám thổi phiền toái lên người hắn nè! Đạp chết mày nè!



Gã choai choai kêu gào vì bị ăn đạp, nhưng sống chết vẫn không buông tay.



“Thả tôi xuống!” Hồng Diệp gào thét.



Thành Chu cũng biết ôm con thì khó mà giãy gã choai choai ra được, liền vội giao Hồng Diệp trong tay cho Hà Sinh.



Hà Sinh làm sao dám giữ Hồng Diệp, bị Hồng Diệp trừng mắt đành thả nó xuống đất.



Hồng Diệp chạm đất liền chui ngay vào đám người. Dáng người nó quá nhỏ, nếu không chịu khó để ý thì chẳng ai thấy nó cả.



Thành Chu còn bận vùng vẫy với gã choai choai nên cũng không thấy nhóc con chạy đi.



Hai con cự thú khá mạnh, không ngừng xông tới đám người, còn há miệng định cắn.



Con phố dài hỗn loạn một trận, tiếng chửi bậy và tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.



Nhân viên quản lý và bộ xương dẫn đường bọc đánh hai bên, thế nhưng trong phút chốc cũng đành đầu hàng hai con thú…



Cự thú càng thừa cơ phá hoại khu chợ phố…



Có một đại nhân vật ngồi xem chiến sự không nhịn được…



Trong lúc gạt gã choai choai ra, Thành Chu vẫn không quên xem xét màn trình diễn phim bom tấn phía đối diện.



Xem phim trực tiếp lại còn không thu tiền… Cái này giờ hiếm thấy lắm đó nha.



Chỉ thấy bên trong mớ hỗn loạn kia, trong khi bộ xương dẫn đường dường như đang nghĩ cách vây khốn bọn cự thú để chúng nó không chạy loạn thì một gã đàn ông nhảy ra giữa không trung, xuất ra một thanh kiếm gỗ nhắm vào cự thú.



Thành Chu nhìn gã đàn ông đột nhiên xuất hiện giữa không trung, và rủi thay, ánh mắt người kia cũng rơi ngay vào hắn.



Hai người trừng to mắt, hai miệng một lời hô to: “Sao anh/cậu lại ở chỗ này?”