[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 3 - Xuyên Việt
Chương 8 :
Ngày đăng: 21:22 20/04/20
Bỗng nhiên…
Tiếng rống nặng nề như hồi trống cổ vang lên một lần nữa, dường như hai con thú khổng lồ vừa bị công kích rất quyết liệt.
Thành Chu dời mắt, phát hiện ra trong lúc bọn cự thú đang rống vang thì một tầng sương mù màu đen hiện ra bao phủ lấy chúng. Sau đó hắn chẳng thấy được gì nữa, chỉ thỉnh thoảng nghe được một vài tiếng kêu bên trong.
Trong sương màn sương mù màu đen…
Một con cự thú bị trọng thương ngay bụng, ngã ầm xuống.
Một bóng hình nho nhỏ xuất hiện trên đỉnh đầu con thú còn lại, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy sừng nó rồi gắng sức bẻ xuống.
Cự thú kêu lên thảm thiết. Chiếc sừng của nó bị bẻ sống, gãy lìa.
Bóng dáng nho nhỏ vẫn chưa dừng lại mà còn nhảy vút lên không trung, ghìm tay đấm ngay vào mũi con thú.
Hai con thú khổng lồ bị đánh rú lên thảm thiết, một con quỳ rạp xuống, con còn lại thì nằm phủ phục trên mặt đất, vẻ như đã khuất phục dưới bóng hình nho nhỏ đang lơ lửng giữa không trung.
Dáng người nho nhỏ hừ lạnh một tiếng, sau khi chấp nhận sự đầu hàng của hai con thú, bàn tay tí hon khẽ phất. Cũng không biết nó làm gì, nhưng hai con thú bỗng nhỏ đi rồi nhảy ngay đến bên hông hình bóng nho nhỏ.
Làn khói đen biến mất cùng bóng dáng bọn cự thú.
Người trên phố không rõ chuyện gì, yên lặng trong chốc lát rồi xì xào bàn tán.
Thành Chu cảm giác như những tiếng nói ấy vang vang ngay bên tai, nhưng vẫn nghe không rõ chúng đang nói về cái gì.
Lý Gia Thành không ngờ rằng bản thân gã chỉ mới vừa sửng sốt một chút thôi mà hai con Âm luôn khiến gã phải đau đầu kia đã bị người ta bắt mất tiêu rồi.
Kỳ thật, nếu nhìn sừng của chúng mà đoán thì hai con thú cổ chưa tới ba trăm năm tuổi kia cũng không quá khó để đối phó, gã đau đầu là vì sợ chúng phá tan kết giới gây ảnh hưởng đến ngoại giới.
Thú cổ Âm có khả năng phá xuyên kết giới bẩm sinh, lại thêm phần da dày thịt thô, muốn giết chết chúng trước khi chúng phá tan kết giới thì phải có thực lực gấp ba lần chúng mới được.
Hai con Âm có khả năng chọc thủng kết giới mà lại bị trói trong kết giới màu đen kia ư… Đến cùng thì ai là kẻ đã bố trí thứ kết giới tựa như màn sương mù đen ấy?
Rốt cuộc là vị thần thánh nào đã đến nơi này?
Ánh mắt Lý Gia Thành xuyên thẳng qua đám hỗn loạn trong chợ quỷ, bắt gặp một thân ảnh nho nhỏ nghênh ngang đẩy bộ xương đang cản đường nó ra, còn một cước đá văng gã choai choai đang đu đeo ba nó, ngẩng đầu, giang hai tay cánh tay, muốn ba nó ôm một cái.
“Anh bảo vệ em được không?”
“Không!” Những lời này không phải do Thành Chu nói ra mà là từ nhóc con trong lòng hắn..
Gã choai choai nhếch miệng, nhưng có lẽ sợ bị Hồng Diệp đạp nên không dám chống đối nó, chỉ nhìn Thành Chu.
Thành Chu gãi gãi đầu, hắn tò mò nhưng không có nghĩa là hắn muốn dây vào phiền phức, “Xin lỗi…”
“Em sẽ trả thù lao cho anh.”
Thành Chu nuốt xuống câu định nói, hỏi tiếp: “Vậy thì… cậu hãy kể mọi chuyện cho tôi trước đã, nếu như tôi có thể làm được thì tôi sẽ bảo vệ cậu, nhưng nếu như không được thì cậu đành chịu vậy, cậu nói xem có đúng hay không?”
Hồng Diệp liếc nhìn hắn… Vì tiền mà dám liều cái mạng nhỏ như thế sao?
Trước mắt còn một nhiệm vụ chưa thực hiện vậy mà còn dám nhận thêm một cái nữa. Thành Chu ơi là Thành Chu, rốt cục là anh thật sự không hiểu hay cứ muốn tỏ ra nguy hiểm vậy?
Gã choai choai suy tư một hồi lâu, ngẩng đầu nhìn Thành Chu rồi nhìn chung quanh, đứng thẳng người nói: “Được, để em kể với anh, sự tình là thế này. Hôm ấy em đang lướt mạng thì thấy một tin nhắn chuyển tiếp, thấy nội dung thú vị nên nhấp vào đường dẫn của nó. Đường link ấy mở ra một bài thi trắc nghiệm hai mươi câu về bản thân, em làm xong thì nhấn ‘gửi’, sau đó là…”
Gã choai choai bỗng ngừng kể chuyện, nhìn về phía đối diện. Trong ánh mắt gã là sự kinh ngạc cùng nỗi sợ hãi không cách nào che giấu, “Là nó! Nó đến rồi. Nó vẫn luôn theo dõi em… Em cứ tưởng rằng đã thoát khỏi nó…”
“Ế?”
“Em… em phải đi đây. Nếu anh muốn biết toàn bộ sự tình thì xin tìm các bài đăng của một blogger tên là Mộng Điệp, trong đó có một bài liên quan đến xuyên việt, anh cứ ấn mở là được. Nếu như… Nếu như anh đồng ý điều tra rõ chuyện này thì làm ơn đến tìm em ở khe xuyên việt trên núi Cửu Hoa. Em chờ anh ở đó. Làm ơn nhớ rằng em chỉ ở đó được ba ngày nữa thôi.”
“Này này, đợi đã nào…! Cậu nói rõ ràng ra xem nào.” Thành Chu sợ hãi thì sợ hãi, nhưng không cách nào gạt bỏ được lòng hiếu kỳ.
Gã choai choai vừa chạy đến phía đối diện, vừa ngoảnh đầu nói nhỏ với Thành Chu: “Nó đến rồi… Anh không thể nào bảo vệ em được…. Không ai có thể bảo vệ em được… Em phải rời khỏi nó.”
Ánh mắt Thành Chu phóng về phía đối diện, chỉ thấy tiểu hòa thượng trọc đầu đứng dưới đèn đường đưa lưng về phía bọn hắn.
Dường như tiểu hòa thượng trọc đầu đang nói chuyện với ai đó. Người trong bóng tối đưa tay lên, vén mái tóc dài ra sau tai.
Động tác quen thuộc này…
“Trần Nhan?!”