[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 5 - Chân Ngôn Động Truyền Thuyết

Chương 1 : Tiết tử

Ngày đăng: 21:22 20/04/20


Sức cùng lực kiệt, Thành Chu lột sạch quần áo rồi ngâm mình vào nước ấm đã được pha sẵn trong bồn tắm.



Hai ngày nay… Không, mà là trong khoảng thời gian này, hắn cứ như phải đi đánh giặc, cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi vô bờ bến.



Cửa ngăn cách bị kéo ra. Một thằng nhóc trần truồng nghênh ngang đi tới, bước lên ghế đẩu rồi phóng vào bồn tắm, sau đó nằm giang tay giang chân trên người Thành Chu.



Hai cha con người bé nằm trên người to, cùng một tư thế, cùng ngửa đầu híp mắt ngâm mình.



“Nhóc mày nói xem Tư Đồ trước kia làm nghề gì ấy nhỉ? Sao gã ta có thể lấy được nhiều thuốc phiện đến vậy?” Thành Chu thì thào. Hành động và những lời nói của Tư Đồ đã khiến anh nhà khiếp sợ đến tận bây giờ.



Trước đó Tư Đồ đã mách nước cho hắn cách khai báo với cảnh sát, sau đó nói rằng gã sẽ lo liệu những chuyện khác, hắn không cần phải lo lắng, nhưng hắn không ngờ Tư Đồ lại có thể giải quyết vấn đề tận gốc như vậy được.



“Anh quản nghề nghiệp trước kia của gã làm chi! Gã là quỷ, lại còn là hung quỷ, trước kia không có thân thể thì thôi, giờ đã có thân thể rồi thì muốn làm gì mà chẳng được, lấy một ít thuốc phiện thì có khó gì? Có lẽ khi còn sống gã đã tàng trữ ở nơi nào đấy thôi.” Hồng Diệp thoắt ngụp vào trong nước nhả bong bóng rồi lại thoắt ngoi lên.



“Lần này nhờ có gã chứ không là ba mày không biết phải giải thích sao cho cảnh sát hiểu nữa. Uây, xem ra về sau ba vẫn không nên dính dáng nhiều đến mấy chuyện ma quỷ này thì hơn. Nhóc mày trông cảnh sát Nghê đi, ổng nhìn ba chằm chằm cứ như ba đang giấu trùm cuối ở đâu vậy. Nếu không nhờ Trần Nhan làm chứng giúp thì nói không chừng ba mày còn chưa được về nhà nữa.”



Còn “con người” tên Tư Đồ đột nhiên xuất hiện cứu người thì được cảnh sát cho rằng đó là một anh hùng đi ngang qua thấy nguy liền cứu giúp nhưng lại muốn giấu tên. Vậy mà hắn đây chính thức mạo hiểm tánh mạng để cứu người thì lại bị cảnh sát coi là kẻ tình nghi.



Tóm lại là nhiều chuyện phiền muộn quá đi! Có điều Thành Chu vừa nghĩ tới Trần Nhan, trên mặt liền xuất hiện nụ cười. Qua cuối tuần, đến thứ hai, bọn hắn sẽ lại được gặp nhau ở công ty rồi… Có khi nào… hắn nên thử thử không?



Trần Nhan Trần Nhan! Trở về là cứ lẩm bẩm không ngừng! Hừ!



Hồng Diệp giơ bàn chân nhỏ đạp đạp ba nó, “Ngày mai thứ bảy, anh định mang tôi đi đâu chơi đây?”



Thành Chu không thèm mở mắt ra mà đáp luôn: “Ở nhà nghỉ ngơi.”



Hồng Diệp dẩu môi, “Tuần trước anh đã hứa với tôi rằng cuối tuần này sẽ dẫn tôi đi xem phim mà!”



“Ba mệt quá, muốn nghỉ ngơi hai ngày. Hồng Diệp, nghe lời chút đi, mai mày để Hà Sinh dẫn đi xem phim đi.”



“Hà Sinh vẫn chưa khôi phục hoàn toàn mà. Nếu ngày mai Trần Nhan rủ anh đi xem phim là thể nào anh cũng sẽ mừng điên lên luôn đúng hông?”



Hồng Diệp mất hứng quay đầu bò lên trên, đè lên ngực ba nó xuống.
“Bà ơi, con chào bà ạ! Ba con đến đưa tin đấy, tụi con không phải người xấu đâu.” Hồng Diệp làm ra vẻ chín chắn trước bà lão.



Bà lão bật cười, không khỏi xoa đầu nhóc con, “Ừa, đến đưa tin ha. Vậy mấy đứa lạc đường hay tìm không thấy địa chỉ đưa tin à?”



“Không phải ạ, tụi con nghĩ bà là người nhận thư nên mới tới đấy ạ.”



“Ơ?” Bà lão lại tắt đi ý cười, lại cảm thấy hai cha con này đúng là bọn lừa đảo, “Các người đưa thư gì? Trên thư viết cái gì? Là thuốc mới ra chuyên trị cao huyết áp? Hay thuốc bổ có thể vừa phòng ngừa các loại bệnh vừa điều hoà thân thể?”



Thôi rồi rồi, lần này bọn hắn bị coi là bán hàng đa cấp rồi.



Thành Chu cười khổ. Thấy dáng vẻ lấy điện thoại di động ra doạ gọi cảnh sát của bà lão, hắn không giấu diếm nữa mà nói thật luôn, “Bác à, trên xe lửa bọn tôi gặp được một nhân viên phục vụ kì lạ. Anh ta nhờ chúng tôi đến giao lộ đầu tiên gần nhà ga có thể nhìn thấy xe lửa vào khoảng mười hai giờ đêm để tìm một người, cũng không nói là nam hay nữ, già hay trẻ, chỉ giao thư cho tôi và biến mất.”



Bà lão nắm chặt điện thoại, vẻ mặt hơi biến chuyển.



Thành Chu miết miết bàn tay nhỏ bé của con, nhún vai nói: “Tôi sợ quá, không dám không đưa thư nên đi tìm rồi thấy bác đứng ở chỗ này. Thế là tôi tính hỏi bác thử, xem bác có ấn tượng nào với người nhân viên kia không.”



“Cậu…” Bà lão vừa mở miệng thì phát hiện giọng mình đã khản đi, liền vội vàng hắng giọng, dằn lại cảm xúc mà hỏi: “Cậu bảo nhân viên phục vụ đó trông thế nào?”



Thành Chu mô tả lại dáng vẻ người nhân viên, nhấn mạnh về bộ đồng phục cũ kỹ như đã từ nhiều thập niên trước của anh ta.



Bà lão nghe xong, một tay vịn lấy lưới sắt trước mặt, một tay ôm ngực thở dốc.



“Ơ, bác gái? Bác không sao chứ?” Thành Chu vội vươn tay  đỡ lấy bà lão.



Bà lão run rẩy khoát khoát tay, run rẩy lấy ra một lọ thuốc trong túi áo, mở nắp, giũ xuống một viên thuốc rồi nuốt xuống.



“Cậu có thể cho tôi xem bức thư ấy được không?” Bà lão run rẩy hỏi. Vẻ bình tĩnh và tỉnh táo trên gương mặt bà đã không còn mà thay vào đó là nỗi khát khao khôn cùng.



Thành Chu không nói lời nào, lập tức đưa bức thư đến.



Bà lão vừa nhìn thấy hình dạng bức thư liền che miệng lại, vịn lấy lưới sắt mà chậm rãi ngồi xuống một cách yếu ớt