[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 5 - Chân Ngôn Động Truyền Thuyết
Chương 12 :
Ngày đăng: 21:22 20/04/20
Thành Chu muốn giao thư cho bà lão, nhưng bà vẫn ngồi dưới đất cúi đầu khóc nức nở.
Tuy con đường này ít người qua lại, nhưng đôi lúc vẫn xuất hiện vài bóng người đi đường, và tất cả họ đều quay đầu nhìn về phía bọn hắn.
Thành Chu thấy an ủi không có hiệu quả bèn đưa tay định nâng bà dậy, nhưng khí lực toàn thân bà như bị rút cạn. Bà hoàn toàn không thể nào tự đứng lên được.
Thành Chu hết cách, đành ngồi xuống cạnh bà, ít ra như vậy trông hắn sẽ không giống như đang ức hiếp bà nữa.
Hồng Diệp ngồi trên đùi ba, tựa vào ngực ba nghiêng đầu nhìn bà lão.
Khoảng hơn mười phút sau, bà lão lấy khăn tay ra lau nước mắt, khàn giọng mà nói rằng: “Khiến các cậu chê cười rồi. Tôi thật sự thật không ngờ tôi còn có thể nhìn thấy nó…”
Ánh mắt bà lão rơi xuống con hạc giấy trong tay Thành Chu. Trên gương mặt bà là đôi phần hoài niệm, vài nét đau thương mà cũng pha lẫn vài tia mờ mịt.
Thành Chu giao thư cho bà. Bà lão xiết chặt khăn tay, qua một hồi lâu mới vươn tay nhận thư.
Thành Chu và Hồng Diệp cùng ngẩng đầu nhìn bà lão. Trong nháy mắt khi ngón tay bà vừa mới chạm vào bức thư, một nhân viên phục vụ anh tuấn trong bộ đồng phục thời xưa liền xuất hiện bên cạnh bà.
Người nhân viên tuấn tú và trẻ tuổi nhìn bà lão với ánh mắt dịu dàng như nước, trong mắt là nỗi xúc động lẫn vẻ áy náy sâu sắc. Anh muốn sờ lên búi tóc hoa râm của bà, nhưng những ngón tay trong suốt của anh lại xuyên qua tóc bà.
Bà lão rơi lệ một lần nữa, bàn tay già nua ốm yếu của bà vuốt ve qua lại chính giữa con hạc giấy.
“… Là anh ấy… Chỉ có anh ấy mới gấp hạc giấy như vậy. Anh ấy khéo tay lắm, gấp cái gì là ra cái đó, ngay cả thêu thùa cũng tốt hơn cả tôi, không như tôi luôn vụng về tay chân.” Không biết bà lão nghĩ tới điều gì, chợt ngừng khóc mà mỉm cười, trên mặt còn hiện lên vẻ ngượng ngùng và hạnh phúc của một thiếu nữ.
“Từ nhỏ anh ấy đã rất thích xe lửa, luôn nói với tôi rằng sau này lớn lên sẽ lái tàu.” Bà lão xem Thành Chu không hiểu bèn mỉm cười giải thích: “Tàu ở đây là tàu lửa đấy. Nhưng vì một vài chuyện, anh ấy không trở thành lái tàu mà thành trưởng tàu.”
Đoạn, bà lại đắm mình trong hồi ức.
Thành Chu thở dài thật dài.
“Sau đó vẫn là người trong bệnh viện cứu tôi, kéo gã vũ phu và cha tôi ra. Lúc đầu gã ta đòi dẫn tôi về quê, đòi dạy dỗ tôi một trận nhưng bác sĩ không đồng ý và còn gọi cảnh sát đến. Gã đàn ông kia khôn nhà dại chợ, vừa nhìn thấy cảnh sát thì phát run lên, lại còn đổi giọng đòi ly hôn tôi, còn ồn ào đòi gia đình tôi trả lại sính lễ cho gả. Gia đình tôi không muốn, thế là họ cãi nhau ngay tại bệnh viện.”
Bà lão tựa lên lưới sắt, không nhìn thấy người con trai kia đang dùng một tư thế cực kỳ thấp kém mà nắm chặt tay bà.
“Tôi không chịu nổi nữa, khi đó đầu óc tôi đã cực kì rối loạn, tôi chỉ muốn ôm con nhảy lầu. Thế nhưng tôi bị bác sĩ giữ lại và bị đoạt con đi. Sau đó bác sĩ nói với gã và gia đình tôi rằng tôi đã nửa điên, đã không thể chịu thêm đả kích nào nữa. Kẻ kia nghe bảo rằng tôi đã hoá điên liền không đòi bắt đôi về nữa mà chỉ ồn ào đòi ly hôn.”
Bà lão nói đến đây rồi chợt nhìn Hồng Diệp trong ngực Thành Chu, thoáng cười dịu dàng với nhóc nhỏ, “Bé con, đừng sợ, bệnh điên của ta đã hết rồi. Ba mươi năm trước ta đã được rời khỏi bệnh viện tâm thần rồi.”
Hồng Diệp thu hồi ánh nhìn sau lưng bà.
“Bác bị đưa vào bệnh viện tâm thần ư?” Thành Chu kinh ngạc.
Có người đi đến rồi dừng lại bên cạnh bọn hắn.
Bà lão gật gật đầu vô cùng bình tĩnh: “Tôi chờ đợi suốt mười năm trong bệnh viện tâm thần, đứa trẻ bị cha mẹ tôi mang về nhà. Về sau nó lớn lên, càng ngày càng giống chồng cũ của tôi đến nỗi gã còn đòi bắt nó về, nhưng người nhà tôi không đồng ý, đòi đổi thằng bé bằng tiền nuôi dưỡng. Gia đình tôi ra giá, bên chồng không trả nổi, vừa lúc gã kia về sau lấy vợ khác cũng sinh ra con trai nên chuyện này cũng không tiến triển gì thêm.”
Thành Chu đang định hỏi xem hiện tại bà đang sống cùng ai, có phải đang sống cùng con hay không thì bỗng nghe một tiếng cười lạnh vang lên bên cạnh.
Thành Chu quay đầu, trông thấy một gã trung niên tầm hơn năm mươi tuổi.
Người kia bất mãn nói với Thành Chu: “Sao cậu nói chuyện với bà điên này lâu vậy? Ban nãy đứng nhìn hai người nói chuyện, tôi còn tưởng rằng cậu đang hỏi đường bà ta. Tôi khuyên cậu tốt nhất là cách xa bà ta một chút. Trông bà ta bình thường thế thôi, nhưng lúc lên cơn điên rất đáng sợ đấy. Những người xung quanh đây không biết phải nghe bà ta lải nhải những lời ấy bao nhiêu lần. Bà già mặt dày không biết xấu hổ, suốt ngày cứ đem chuyện trăng hoa của mình kể lung tung rồi còn muốn tranh thủ sự đồng cảm của người khác! Con cháu của bả gần như chẳng thèm quan tâm tới bả nữa rồi.”
Gã già vừa nói vừa lắc đầu, “Cậu dắt theo con mà không sợ bà ta làm con cậu bị thương à? Mau đứng lên đi! Ôi, cậu xem gương mặt bà ta kìa! Bắt đầu thay đổi rồi kìa!”
Thành Chu quay đầu lại, thình lình phát hiện bà lão thoạt trông vô cùng bình thường và đáng thương lúc nãy bỗng trở nên dữ tợn dị thường!