[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 5 - Chân Ngôn Động Truyền Thuyết

Chương 2 :

Ngày đăng: 21:22 20/04/20


Bà lão vịn lưới sắt đứng lên, nhào tới gã trung niên, vừa cào mặt gã vừa la lớn: “Cháu gái của tao đâu? Con của mày giấu cháu gái tao ở đâu rồi? Vì sao cháu tao vẫn chưa về? Cả nhà bọn bây đều là súc sinh! Súc sinh!”



“Bà điên! Cháu của bà ở nơi nào liên quan gì đến nhà tôi? Thả tôi ra! Mụ già thối tha!” Gã trung niên bị bà lão cào mặt mà không thể nào thoát khỏi tay bà được, bèn tức giận định tát bà.



“Này! Dừng tay!” Thành Chu thấy tình hình không ổn nên đã đứng lên, giờ lại thấy gã trung niên sắp động tay bèn vội vàng giấu Hồng Diệp ra sau lưng rồi ngăn hai người lại.



Khi người trưởng tàu anh tuấn thấy bà lão bị đánh, toàn thân anh như bị hắc khí quấn quanh, phút chốc hiện ra sau lưng gã trung niên rồi cổ chộp cổ gã.



Gã trung niên cảm giác có ai đang bóp cổ mình liền bất chấp bà lão đang cố cào mặt mình mà đưa tay chụp ngược lại cổ mình.



Thế nhưng gã chẳng bắt được thứ gì cả. Cả gương mặt gã trở nên đỏ bừng, hai mắt bắt đầu trắng dã, miệng kêu ặc ặc như sắp tắt thở.



Ven đường người vây xem sợ hãi kêu lên, chẳng ai trong số họ biết gã trung niên đang bị gì cả.



Thành Chu ngây người… Bây giờ hắn phải kéo ai ra đây?



Bà lão không phát hiện ra sự bất thường của gã trung niên, vẫn còn cào mặt gã khiến gương mặt gã nhanh chóng xuất hiện vài đường máu.



Gã trung niên nhìn Thành Chu cầu cứu.



Thành Chu không thể nào nhìn người khác bị bóp cổ chết trước mặt mình, đành bất đắc dĩ nói với người trưởng tàu anh tuấn: “Xin hãy thả ông ta ra, anh sắp giết chết ông ta rồi. Anh hẳn là hồn thiện, nhưng nếu anh giết chết ông ta thì sẽ gặp phiền toái đấy. Nghe nói quy củ ở dưới đó rất nghiêm khắc, từng việc làm đều được ghi chép kĩ càng hết đấy.”



Gã trung niên trừng to mắt. Gã không tin vào lời nói của Thành Chu, nhưng gã không tài nào quay đầu để xem sau lưng đến cùng có người hay không.



Người vây xem chậm rãi tiến tới. Có người do dự, định tiến lên giúp gã trung niên kéo bà lão ra, nhưng rồi lại sợ đối phương gặp chuyện không may, vạ lây đến mình, nên cuối cùng vẫn không ai tiến lên khuyên can.



Cách đó không xa, một tiếng thét bỗng vang lên trong căn nhà lầu.



Người trưởng tàu anh tuấn không hề đáp lại, tựa hồ như không bóp chết gã trung niên thì không bỏ qua.



Thành Chu đau đầu, chỉ có thể nói: “Tư Đồ, phiền anh kéo anh ấy ra giùm với.”



Tư Đồ đã sớm trở lại bên cạnh Thành Chu từ lâu nhưng không hiện hình, bấy giờ lập tức xuất hiện sau lưng gã trung niên, nhẹ nhàng chạm một cái lên cổ tay người trưởng tàu.




Tiếng kêu thê thảm của mụ có thể truyền đến cả hai con đường bên ngoài.



Còn gã trung niên bị bóp cổ hai lần, lần này còn bị kéo lên giữa không trung, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi… đến mức tiểu ướt cả quần.



Thành Chu cuối cùng cũng thoát nạn, nửa vịn nửa dìu bà lão thối lui sang một bên.



Hồng Diệp đi đến bên cạnh Thành Chu, phẫn nộ mà chọt hắn một cái rồi lại thoáng một cái.



“Đừng chọt mà… Đau.” Thành Chu nhìn con một cách đáng thương. Anh nhà không biết giọng mình nghe y như đang kể lể ỉ ôi cho con rằng mình vừa bị bắt nạt, cầu yêu thương, cần an ủi.



Hồng Diệp không chọt nổi nữa, lựa trên mặt Thành Chu cả buổi rồi chọt một phát cuối cùng vào gáy hắn, “Đồ ngốc nhà anh đấy! Xem về sau anh còn dám xen vào việc của người khác nữa không!”



Thành Chu như khóc tang, “Ba biết rồi, về sau ba không bao giờ xen vào việc của người khác nữa.” Sau đó lại lẩm bẩm, “Mà cũng có phải ba xen vô đâu, tại ông kia đánh ba chứ bộ…”



“Anh còn nói à?!” Hồng Diệp trừng ba nó.



Thành Chu không dám phản bác, vuốt vuốt cái ót trông thật tội nghiệp, lấy điện thoại di động ra nói: “Hình như bà lão bị thương rồi, ba gọi xe cứu thương đây.”



Bà lão bỗng nhiên bắt lấy cánh tay Thành Chu, “Tôi… Tôi cảm giác được anh ấy rồi…”



Thành Chu nhìn bà lão.



Gương mặt bà lão vừa đỏ vừa sưng, còn có vài vết trầy xước, nhưng ánh mắt của bà lại bắn ra hào quang khác thường.



“Vừa rồi cậu đã nói chuyện với anh ấy đúng không?”



Bà lão thấy Thành Chu không trả lời, bèn ngẩng đầu nhìn đôi vợ chồng đang lơ lửng giữa không trung.



Trông thấy cảnh tượng ấy, bà mỉm cười.



Trong ánh nhìn trực diện của tất cả những người xem ở đây, cặp vợ chồng kia đã dùng phương thức vật lý học siêu hiện đại không thể tưởng tượng nổi mà bay lên!