[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 6 - Bất Yếu Quang Đăng (Đừng Tắt Đèn)
Chương 1 : Tiết tử
Ngày đăng: 21:22 20/04/20
Tám giờ tối, trung tâm thành phố, phòng 1905, Công ty giải trí All Star.
Trợ lý Tiểu Trương vội vội vàng vàng đến gõ cửa phòng Quản lý.
“Gì thế?” Bên trong truyền đến giọng nói thiếu kiên nhẫn.
Tiểu Trương lo lắng vôi nói: “Giám đốc Đỗ, người đại diện của các người mẫu tìm đến ạ.”
Đằng sau cửa thoáng im lặng, nhưng không đến năm giây sau, cửa gỗ mở ra, một người đàn ông hơn ba mươi với vóc người tầm trung bước ra: “Thế cô có nói với gã rằng tôi không có ở đây không?”
“Tôi nói với gã rồi, nhưng gã không tin mà còn đòi vào cho bằng được. Nếu không nhờ anh Hồ chặn lại thì gã đã xông vào rồi. Gã ta còn nói…”
“Gã nói cái gì?”
“Gã nói… Nếu như anh không không trả tiền nữa thì gã sẽ kiện ông.” Tiểu Trương lén quan sát vẻ mặt Giám đốc Đỗ.
Giám đốc Đỗ cười nhạo, “Hừ! Vậy vậy cô bảo gã đi kiện đi! Tóm lại là ông đây không có tiền cho gã!”
“Thế nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết! Cô cứ bảo rằng tôi không có ở đây, nếu gã ta còn quấy rối thì gọi điện cho bảo vệ tòa nhà, chứ tiền thuê bảo vệ bỏ ra để làm gì?”
Tiểu Trương cố lấy hết can đảm mà nói: “Thế nhưng mà ngoại người đại diện họ Lý kia thì bốn nghệ sĩ dưới trướng chúng ta cũng đến, hỏi rằng chừng nào chúng ta mới trả tiền biểu diễn đã khất nửa năm nay và tiền lương cơ bản lại cho họ…”
“Trả cái rắm!” Giám đốc Đỗ bỗng tức giận, “Mẹ kiếp, bọn trẻ trâu ấy làm gì đáng được gọi là nghệ sĩ? Nếu như không nhờ ông thì chả ma nào đến xem chúng nó biểu diễn chứ đừng nói đến tiền biểu diễn! Cho chúng nổi tiếng là may mắn lắm rồi chứ cái gì mà phí biểu diễn? Còn tiền lương cơ bản sao? Ông nhổ vào!”
Giám đốc Đỗ chỉ tay vào Tiểu Trương, “Tôi đã nói với cô qua bao nhiêu lần rồi, cô phải thông minh một chút, phải tập nhìn người! Mấy đứa bá vơ như thế cô không cần để ý tới chúng nó! Đòi tiền ư? Hừ, hợp đồng của chúng vẫn còn trên tay ông đây, ông không trả tiền chúng một năm thì chúng chỉ có thể chờ mà thôi!”
“Nhưng họ nói chúng ta không trả tiền thù lao thì sẽ trái với hợp đồng…”
“Vậy để cho chúng nó đi kiện tôi đi! Trước khi toàn án ra phán quyết cuối cùng, để tôi xem xem công ty nào dám nhận chúng? Ông xuống tay một cái là chết hết cả đám bây giờ! Hơn nữa công ty ông đây là công ty hải ngoại, dù chúng muốn kiện thì cũng được luật nước ngoài duyệt mới được! Hừ, dám đòi tiền ông sao? Còn lâu!”
Giám đốc Đỗ vung tay lên, “Đi đi, nói cho bọn chúng biết, công ty của chúng ta đã hết giờ làm rồi, có chuyện gì thì mai đến. Mặt khác, cô bảo với chúng rằng tôi đã đi công tác ở Mỹ rồi, phải một, hai tháng sau mới về.”
“Vâng ạ.”
“Cô còn đứng ngây đó làm gì? Còn không mau tắt đèn rồi đi đi!”
“Vậy… Giám đốc Đỗ… Anh…”
“Con mẹ nó cô còn đứng ở đấy à?! Cô không đi không lẽ tôi phải đi à? Nhanh đi nhanh đi! Mau về đi!”
Tiểu Trương vừa quay lưng đi liền bĩu môi. Cô biết rất rõ, nếu như không nhờ cha cô có quen biết với Giám đốc Đỗ khiến hắn không dám quỵt tiền lương cô, chỉ sợ cô cũng sẽ trở thành một trong những kẻ đến đòi nợ kia.
Do công ty không trả tiền lương nên nhiều người đã rời đi. Hiện tại trong công ty lúc này cũng chỉ còn có ba người là Giám đốc Đỗ, Hồ ca – thân tín của Giám đốc Đỗ, và cô. Ấy vậy mà cũng chưa biết chừng nào Giám đốc Đỗ sẽ ôm tiền chạy trốn, nên cô chỉ tính làm việc đến cuối tháng này, đến khi nhận được lương rồi thì cô cũng sẽ rời đi.
Đáng tiếc, thời nay người càng nợ nhiều tiền thì mới càng là đại gia, hơn nữa đó lại là những kẻ mặt dày vô địch thiên hạ. Giám đốc Đỗ của họ hiển nhiên đã vượt qua cảnh giới mặt dày và đã đạt đến trình siêu cấp vô sỉ vừa ăn cướp vừa la làng rồi.
“Mày lại đến chỗ con ả kia sao? Mày có nhớ mày đã hứa gì với cha và mẹ mày hả? Mày nghĩ gia đình Tư Đồ dễ trêu lắm hay sao? Mày đừng trông bọn họ hiện tại xuống dốc mà phán, lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa đấy con ạ. Mày mà để gia đình Tư Đồ biết mày đối xử với con gái của họ như vậy thì to chuyện đấy!”
Tôn Quốc Hồng khịt mũi, “Cha, con làm sao có thể để gia đình Tư Đồ biết được? Chỉ cần cha với mẹ không nói thì con nhỏ Tư Đồ Ngọc chả biết gì đâu.”
“Mày cho rằng Tư Đồ Ngọc là đồ ngốc sao? Con bé không nói không có nghĩa là nó không biết!”
“Biết thì sao? Chẳng lẽ cô ta ly dị con được sao? Tốt thôi, cô ta muốn thì con chiều ngay. Cha, cha không dám đắc tội nhà Tư Đồ thì họ làm sao dám đắc tội chúng ta? Gia đình Tôn nhà mình cũng không phải là gia đình Tôn của năm năm trước nữa. Nhà Tư Đồ là lạc đà gầy thì sao? Vẫn là một con lạc đà chỉ có thể nằm chờ chết mặc người chiếm đoạt, mặc người chà đạp mà thôi. Tư Đồ Ngọc hiểu được điều ấy nên đánh chết cô ta cũng không dám ly dị con đâu.”
Bên kia đầu dây truyền đến một tiếng thở dài, “Cha không biết mày làm thế nào ấy, tóm lại trước khi nhà Tư Đồ sụp đổ hoàn toàn thì mày đừng có làm quá trớn, cũng đừng khiến Tư Đồ Ngọc làm ầm lên. Gia đình chúng ta là loại người dù có gì xảy ra cũng không thể để mất mặt, mày hiểu chưa?”
“Yên tâm đi, cha, con biết mà.”
“Ừ, tốt nhất là thế đi. Cha cũng không phải không cho mày chơi. Đợi tới khi nhà Tư Đồ phá sản hoàn toàn, mày với Tư Đồ Ngọc ly hôn cũng được, mày muốn chơi gái bao nhiêu cũng được, tùy mày thôi.”
Tôn Quốc Hồng nghe cha nói như vậy liền biết mình đã qua ải, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười vui mừng, “Con có chơi bao nhiêu đâu, một cô là đủ rồi. Cha, để con nói cho cha biết một tin tốt nhé, cha sắp lên chức ông nội rồi đấy!”
Bên kia đầu dây im lặng nửa ngày trời, không biết là đang im lặng vì quá sửng sốt hay quá vui mừng.
Tôn Quốc Hồng thân sắp làm cha nên rất sung sướng và hưng phấn, mặc kệ cha của gã phản ứng như thế nào mà cứ nói tiếp: “Đứa bé đã bốn tháng rồi, bác sĩ quen biết của con bảo rằng 90% là con trai. Cha à, đây chính là trưởng tôn mà cha vẫn luôn hy vọng đó!”
“Ừ…”
“Cha với mẹ cứ nói rằng Tư Đồ Ngọc tốt, mà cô ta tốt ở chỗ nào chứ? Suốt ngày bệnh lên bệnh xuống, hở tí là lại khóc, trông buồn nôn chết đi được. Cha, cha đừng xem cô ta như một đóa sen trong trắng, thật ra bên trong cô ta ác độc vô cùng. Trăn Trăn trong khoảng thời gian này cứ lo sợ mãi. Cô ấy cảm thấy như có người theo dõi mình vậy. Con thấy việc này tám phần là do Tư Đồ Ngọc sai người làm đấy.”
“Ừ.”
“Cha?” Tôn Quốc Hồng đi tới lối đi lầu một.
Giọng ông Tôn bên kia điện thoại như có chút áy náy, “Quốc Hồng, hứa với cha, trước khi mày và Tư Đồ Ngọc ly hôn, đừng để bất cứ ai khác biết về chuyện đứa bé này, nhất là gia đình Tư Đồ. Mày đã có lỗi với Tư Đồ Ngọc rất nhiều rồi, đừng để trước khi chúng mày đường ai nấy đi thì mày lại đâm cho con bé ấy một nhát nữa.”
“Cha!”
“Quốc Hồng, Tết thanh minh viếng Tư Đồ Tranh, mày không cần đi. Cha sợ mày gặp báo ứng quá!”
“Cha! Cha nói với con của cha như vậy sao?”
Ông Tôn thở dài đằng đẵng rồi vô lực mà nói: “Quốc Hồng, mày nói xem… thực ra, nếu như Tư Đồ Tranh còn sống, mày có dám làm như vậy với người chị ruột duy nhất của nó không?”
“Phụt~ ”
Trước khi Tôn Quốc Hồng trả lời, đèn cảm ứng trước lối đi lầu một tự động tắt.
Tôn Quốc Hồng cảm giác như mình vừa trông thấy gì đó. Gã vừa quay đầu lại liền chứng kiến một chiếc búa chém trúng đầu một tên đàn ông đang đứng trên bậc thang!
Đầu của tên đàn ông từ từ vỡ thành hai nửa!