[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 6 - Bất Yếu Quang Đăng (Đừng Tắt Đèn)
Chương 12 :
Ngày đăng: 21:22 20/04/20
“Con về rồi nè!”
Hồng Diệp đá tung giày, ném cặp sách đi rồi lon ton hai ba bước xông thẳng vào người ông già nó.
Hà Sinh theo sau nó, nở nụ cười với Thành Chu vừa ra khỏi bếp, nhặt giày của Hồng Diệp đặt lệ kệ, đổi sang dép lê, đóng cửa lại và xách một đống thức ăn vào phòng khách.
“Em mua gì vậy?”
“Chừng nào ba mới dắt con đến nhà bà nội?”
Giọng hai cha con vang lên cùng một lúc.
Thành Chu đỡ mông đưa nó đến sô pha, vừa đi vừa trả lời lấy lệ: “Mấy bữa nữa đi, dạo gần đây ba bận muốn điên lên.”
“Sắp tới tiết thanh minh rồi, ba không cần đi tảo mộ với bà nội sao?”
“Ừ thì tới lúc đó ba đi với nội, mấy nơi nghĩa địa con nít con nôi không đủ dương khí đừng đi vẫn hơn.”
“Con không thể đến nghĩa địa?” Vẻ mặt Hồng Diệp tỏ ra kỳ quái.
Thành Chu vờ như không nghe, quay đầu nhìn Hà Sinh.
Hà Sinh đặt mớ thức ăn lên bàn trà, từ trong đống đồ lôi ra mấy bao quà vặt cùng với một hộp bánh ngọt, cười bảo: “Lúc về thấy tiệm bánh trước nhà giảm giá nên mua vài cái. Tối nay mọi người muốn ăn gì?”
Thành Chu ôm Hồng Diệp ngồi xuống sô pha, “Anh lấy con vịt trong tủ lạnh ra chặt sẵn rồi, đợi em về nấu thôi, tối nay mình ăn món vịt kho tàu của em đi, món đó ngon quá chừng. Với thêm hai món rau, anh rửa sạch sẵn nấm và rau rồi, thêm giá nữa, tối nay nấu cả nhé.”
“Được.” Hà Sinh mỉm cười.
“Em nghỉ mệt chút đi, cơm tối đâu cần nấu vội, mới bốn rưỡi thôi, còn sớm mà.” Thành Chu đặt con trai lên đùi rồi thò tay mở hộp bánh.
Hồng Diệp rướn tới đẩy bánh qua chỗ Hà Sinh.
Thành Chu véo nó.
“Lão già nhát cáy! Ba định giấu con đi cả đời hả? Chuyện của con dù sao cũng phải báo với bà nội một tiếng chứ.”
“Không phải ba muốn giấu con đi, chuyện này không dễ giải thích thật mà.”
“Hổng lẽ ba định để con sống chui sống nhủi mãi mãi?” Hồng Diệp gào lên.
“…Con có hộ khẩu mà.”
“Nhưng mà con chưa được tất cả người trong gia đình công nhận!”
“Con được ba công nhận là đủ rồi, cần tất cả mọi người trong gia đình công nhận làm chi?”
“Ba yêu dấu à, con là con riêng của ba đúng không?”
“Ặc?!”
Hà Sinh phì cười, lén lút mở hộp thó một miếng bánh nhỏ xinh ra.
Hồng Diệp liếc qua hộp bánh, ngẩng đầu nói rất nghiêm túc: “Ba nè, con riêng dễ bị biến thái lắm nha, ba thích con trở thành cuồng ngược đãi hay là phá gia chi tử, hay ba thích con tự ngược đãi bản thân?”
Hà Sinh nghiêm túc trả lời: “Nếu anh phạm phải những điều cấm kỵ thì Lý Gia Thành nhất định sẽ tìm người có phép thuật cao cường dưới địa phủ đến bắt anh. Anh có từng nghĩ thử chưa, với tính tình của Thành Chu, đến lúc đó không thể nào bỏ mặc anh không quan tâm, chỉ cần Thành Chu dính vào, Hồng Diệp chắc chắn sẽ ra tay. Nhưng anh có cân nhắc bao giờ không, Hồng Diệp có mạnh cỡ nào vẫn chỉ là con người, nhỡ ngài ấy mà sơ sẩy, Thành Chu sẽ phải tính sao?”
“Cậu cảm thấy tôi sẽ gián tiếp gây tổn thương cho Thành Chu?”
“Đúng.”
“Hà Sinh, cậu nói thế làm tôi tổn thương quá.” Tư Đồ làm bộ như bị tổn thương nặng nề, kéo hộp bánh qua lấy một cái cho hết vào miệng.
Thành Chu lấy bình thủy và cốc ra, Hồng Diệp chuyển sang ngồi trên đùi anh, vòng hai chân qua lưng anh.
Thành Chu lại càu nhảu càu nhàu.
Hồng Diệp chốc chốc nhéo mặt anh, chốc chốc kéo tai anh, chốc chốc cắn anh mấy cái, chơi vui quên đời.
Thành Chu tuy ngoài miệng làu bàu nhưng trong mắt lại tràn ngập niềm vui.
Hồng Diệp… Chẳng ai đoán được trong đầu nó đang nghĩ gì.
Tư Đồ nhìn hai cha con nhà họ, trong mắt hiện lên vài cảm xúc lạ thường.
Thành Chu đặt cốc trà lên bàn, Hồng Diệp trượt xuống khỏi lưng anh.
Thành Chu pha cho mỗi người một cốc trà sữa.
Tư Đồ rũ mắt như đang suy nghĩ gì đó.
“Tư Đồ, tuy em đánh không lại anh nhưng nếu anh dám có ý định động vào Thành Chu, dù có phải liều mạng em cũng không bỏ qua cho anh.”
Câu nói này chỉ truyền đến tai một mình Tư Đồ, Tư Đồ cười ha ha rồi mở miệng trả lời không hề kiêng dè: “Cậu đừng nên uy hiếp tôi làm gì, cậu nên nói thẳng với Hồng Diệp, bảo rằng tôi có ý gây bất lợi cho Thành Chu, cậu có tin Hồng Diệp nghe xong sẽ ăn thịt tôi ngay không?”
Hà Sinh giật mình.
Hồng Diệp và Thành Chu đồng loạt quay sang nhìn Tư Đồ.
Hồng Diệp tò mò hỏi: “Tư Đồ có ý gây bất lợi cho Thành Chu? Ngươi muốn làm gì Thành Chu? Nấu lên ăn sao?”
“…Vậy chẳng phải hơi phí sao?”
Hồng Diệp dường như đang cân nhắc, “Đúng, ăn sống vẫn ngon hơn.”
“Bốp!” Thành Chu thò tay giáng vào đầu con trai một cú, “Ăn sống cái đầu mày ấy, tao làm sao lại đẻ ra đứa con tàn nhẫn như mày vậy trời?”
“Vốn ta có phải do anh sinh ra đâu! Anh sinh nổi ta chắc!” Hồng Diệp trừng mắt Thành Chu. Tên đáng ghét dám đánh mình?
“Làm sao lại không sinh nổi! Mày có dám nói mày không phải do t*ng trùng của bố mày biến thành không?” Thành Chu trừng lại. Đánh em đó thì đã sao? Chẳng phải em nói anh là ba em sao, đánh em thì có gì không được!
Hồng Diệp lập tức độp lại: “Thì ra anh thích tự công tự thụ, thảo nào ế không kiếm nổi vợ.”
Thành Chu rít vào một hơi, há miệng quát ầm lên: “HỒNG DIỆP!!!”
“Reng reng reng.” Chuông cửa nhà Thành Chu lại vang lên