[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 6 - Bất Yếu Quang Đăng (Đừng Tắt Đèn)

Chương 2 :

Ngày đăng: 21:22 20/04/20


Cửa vừa mở, Lý Gia Thành đã mở mồm nói, “Hai vạn, giúp em điều tra một chuyện.”



Thành Chu thoáng đực ra, sau đó cười khổ, tránh người sang bên bảo, “Vào nhà rỗi hẵng nói tiếp chuyện gì, anh đủ sức thì tính tiếp.”



Lý Gia Thành lắc đầu không vào, “Chốc nữa em còn phải tới thăm thím, người thím không khỏe đang nằm viện.”



“Thím em bị gì vậy?” Thanh Chu quan tâm một câu.



“Nhớ con thành bệnh, từ lúc thằng em họ em mất thì cứ vào thời điểm này hằng năm thím cũng sinh bệnh một thời gian, năm nay nặng hơn rồi. Chú gọi điện thoại bảo thím cứ hay nói em họ em về thăm thím, chú rất sợ, sợ nó mang thím em đi mất, kêu em qua xem một cái.” Mặt mày Lý Gia Thành có hơi đừ, lẫn chút lo âu và đau lòng.



Thành Chu không nhịn được hỏi, “Nhà em lu bù chuyện, kiêm cả công việc âm ty, bình thường chẳng ai liều mạng như vậy cả, em nói xem em có ý định gì thế?”



Lý Gia Thành: “Danh ngôn sống của em: Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm tới cùng.”



“Em thắng! Nói đi, anh chàng giỏi giang họ Lý ơi, em tìm anh giúp điều tra chuyện gì?”



“Một chuyện rất đơn giản, nếu không phải em bận quá chẳng cách nào phân thân thì đã không sang làm phiền anh. Tiết Thanh minh, tết Trung Nguyên và Đông chí là ba giai đoạn em bận bịu nhất, trước mắt là thấy Thanh minh sắp tới rồi, địa phủ đã lên khá nhiều công việc, em đành bấm bụng sang đây nhờ anh điều tra giúp.”



“Điều tra thôi à?”



“Ừ.”



“Rốt cuộc là sao?”



Lý Gia Thành móc ra một tờ A4 gấp, trình, “Chuyện là vầy, một người bạn cũ của ba em tới tìm em bảo thằng con nhà ông ta bị doạ tới mức suy nhược thần kinh, nguyên nhân là mỗi khi tắt đèn là cứ thấy hình ảnh anh ta bị rìu bổ chết, nên giờ cứ tối đến là không chịu tắt đèn, sáng đèn cả đêm. Nhưng tình huống này chỉ trị ngọn chứ không trị gốc, anh ta đã tìm bác sĩ khoa Mắt và khoa Thần kinh, còn tìm cả bác sĩ tâm lí, nhưng đều vô dụng cả.”



“Đối phương nghi có hồn ma quấy phá à?”



“Phải.” Lý Gia Thành nói, “Bởi vì ông chú đấy và ba em là chỗ bạn bè cũ, hiểu chút đỉnh chuyện nhà em, ông ta tuy không tin chuyện ma quỷ lắm nhưng vẫn luôn ôm ý tưởng thà tin là có trong đầu. Cho nên lần này con ổng xảy ta chuyện, thấy đủ kiểu khoa học vẫn không giải quyết được mới tìm tới em đó.”



“Em muốn anh giúp điều tra xem con trai ông ta có phải bị ma ám không đúng chứ?”



“Phải. Nếu có thể giải quyết chuyện này, đối phương bằng lòng ra mười vạn đồng trả ơn. Nếu không thể, chỉ cần có thể điều tra rõ nguyên nhân, họ cũng nguyện ý ra hai vạn đồng phí điều tra.”



Thành Chu lặng im một chốc, mặc dù rất ham hố với thù lao của đối phương, nhưng hiện tại anh chỉ mới bắt đầu học đạo pháp thôi, nếu không biết lượng sức mà gật bừa, đến lúc đó vẫn phải làm phiền ba người Hồng Diệp. Vả lại quan trọng nhất là hiện tại anh rất chi là bận bù đầu, bận đến nỗi chẳng nhín được thời gian điều tra vụ này.



“Lý Gia Thành, chắc anh phải nói xin lỗi với em rồi, em cũng biết hiệu suất tháng này của anh không được tốt, anh còn hai khách hàng cần tiếp, sợ là…”



“Trước đây anh vốn chả quan tâm thành tích gì, giờ sao bỗng dưng để ý dữ vậy? Có phải anh chưa hài lòng với giá cả không? Thật ra có thể bàn lại.”
Tôn Quốc Hoằng vốn sắp điên lên vì câu nói kia của Hồng Diệp, khi thấy hành động thần quỷ khó lường của đối phương thì ngẹn luôn. Qua hồi lâu, gã mới nén nỗi kinh hoàng, hỏi, “Bé là ai?”



“Ông không cần biết ta là ai.” Hồng Diệp gõ gõ mặt bàn, bất mãn nói, “Khách tới, ngay cả trà cũng chả thèm mời? Mấy người có biết cách tiếp khách không? Chả chút lễ phép gì sất.”



Tôn Quốc Hoằng khá kinh ngạc, đây vẫn là lần đầu gã thấy một đứa trẻ… khí thế mạnh mẽ đến vậy.



Vì quá ngạc nhiên, gã quên biến luôn cơn tức, dứt khoát nhấn chuông gọi phục vụ.



Thành Chu sờ mũi một cái, anh bị người ta lơ đẹp rồi.



Hồng Diệp ngoắc tay với anh, Thành Chu ngoan ngoãn bước tới dịch một cái ghế lại ngồi kế con trai.



Tôn Quốc Hoằng dòm Thành Chu, như đang phán đoán ai mới là chủ, cuối cùng gã chọn nhìn về phía Hồng Diệp.



Nhân viên phục vụ gõ cửa vào, Hồng Diệp giơ tay ý bảo Thành Chu đưa menu cho nó, mở ra thoăn thoắt chọn mười món khoái khẩu, tráng miệng và thức uống, còn chọn một phần thịt bò đắt nhất cho Thành Chu, cuối cùng là một kem trà xanh phần ba người, giờ mới xem như xong.



Tôn Quốc Hoằng chỉ gọi một ly cà phê.



Hai gã vệ sĩ khẩn trương nhìn Hồng Diệp chằm chằm.



Phục vụ vừa đi, Hồng Diệp tựa lưng vào ghế ngồi nhìn Tôn Quốc Hoằng, bảnh chọe bảo, “Chuyện của đám nhân loại mấy người ta vốn lười rớ, nếu chả phải Lý Gia Thành với Thành Chu nhà ta có chút quan hệ, với cái giá này mà muốn mời ta xuất sơn à?”



Tôn Quốc Hoằng cười gượng một cái, khí thế của gã đã hoàn toàn bị Hồng Diệp dập tắt ngóm, hiện tại gã không còn nghi ngờ đối phương làm trò con bò nữa, vì chả có đứa bé mới bốn năm tuổi đầu nào diễn sâu đến vậy được.



“Mười vạn, giúp ông điều tra rõ nguyên nhân. Tùy nguyên nhân mà ta quyết xem mình có muốn giúp ông tiếp không.”



“Tiền không phải vấn đề, có điều… Sao tôi có thể biết các người có phải lừa đảo hay không chứ?”



“Dễ mà, chả phải cứ tắt đèn là thấy mình bị người ta bổ rìu chết à? Chúng ta thử tắt đèn phát là được, có ta ở đây, ta cũng muốn xem yêu ma quỷ quái nào dám tới.”



“Tắt đèn? Không! Không thể tắt đèn!” Tôn Quốc Hoằng như điên lên, vừa nghe tắt đèn đã sợ tới mất mật.



“Đồ nhát chết.” Hồng Diệp mà thèm quan tâm đối phương có thể bị hù chết khiếp à, giơ tay phải chỉ một ngón ra.



“Tạch!” Đèn trong phòng tắt ngúm.



“Đừng!!!”