[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 6 - Bất Yếu Quang Đăng (Đừng Tắt Đèn)

Chương 3 :

Ngày đăng: 21:22 20/04/20


Đèn đã tắt nhưng toàn cảnh vẫn chưa tối hẳn. Cửa sổ nhìn ra ban công không hề kéo rèm nên ánh đèn điện bên ngoài vẫn chiếu vào được, cho phép người bên trong nhìn thấy lờ mờ.



Chỉ là trong đúng vào giây đèn vừa tắt, mắt người không kịp thích ứng nên đột nhiên sẽ thấy tối đen trong một khoảng thời gian ngắn.



Chính vào lúc ấy, Thành Chu nhìn thấy một cái bóng trắng xẹt qua sau lưng Tôn Quốc Hoằng.



Đến khi mắt Thành Chu bắt đầu quen dần với bóng tối, anh chỉ còn thấy hai gã vệ sĩ đứng cạnh Tôn Quốc Hoằng, mà không thấy bóng trắng đâu nữa cả.



Lúc vừa tắt đèn, Tôn Quốc Hoằng vội nhắm tịt mắt lại.



Đám vệ sĩ đến gần nhưng không dám chạm vào gã cứ như sợ khiến gã sụp đổ.



“Nè, mở mắt ra nhìn đi, có bao nhiêu người ở đây ông còn sợ cái gì?” Hồng Diệp cười giễu.



Tôn Quốc Hoằng không dám, bởi vì trước đây gã đã thử nhiều lần rồi, mặc kệ có bao nhiêu người bên cạnh nhưng chỉ cần trong bóng tối, đèn vừa tắt là gã lại nhìn thấy cảnh đó.



“Tên nhát gan, nếu ông không mở mắt thì bọn ta đi đấy, ông cứ đứng đấy mà sợ cả đời nhé. Tiện thể nói luôn, hình ảnh ông nhìn thấy chính là điềm báo cho cái chết, cẩn thận đó, thường khi người ta nhìn thấy điềm báo tử vong thì cách ngày chết chẳng còn xa đâu, cùng lắm là một tháng thôi.”



“Đó là điềm báo của cái chết ư? Ý của bé là tôi sẽ bị rìu ghim vào đầu mà chết?” Tôn Quốc Hoằng run giọng hỏi.



“Ừ.” Hồng Diệp nhìn vào khoảng không trước mắt rồi giơ ngón tay chỉ chỉ, vẻ mặt như đang cảnh cáo ai đó.



“Bé nhìn thấy sao? Bé nhìn thấy rồi sao?”



“Nhìn thấy cái gì? Ta nói rồi, có ta ở đây, không có ma quỷ nào dám làm loạn đâu.”



Dạo gần đây cảnh tượng đó đã khiến thần kinh của Tôn Quốc Hoằng suy nhược, ai cũng không chữa khỏi được, tuy trong lòng không tin một thằng nhóc có thể giải quyết vấn đề nhưng vẫn khó tránh nảy sinh hy vọng mong manh.



Vì vậy gã túm lấy tay vệ sĩ bên cạnh rồi ép mình phải mở mắt ra.



Trước mắt gã mọi thứ mơ mơ hồ hồ, gã chớp mắt mấy lần liền, tầm nhìn liền dần rõ hơn.



Ánh đèn bên ngoài chiếu vào làm hiện lên đường nét của đôi cha con đang đứng đối diện.



Tôn Quốc Hoằng liếc nhìn về phía chiếc bàn, rồi lại dè dặt ngước lên nhìn về phía trước.



Càng nhìn không rõ gã càng cố mở to mắt.



Tim gã cứ đập “thịch thịch thịch” không ngừng.



Không có, gã không nhìn thấy cảnh tượng ma quái nào cả.




Thành Chu thầm nghĩ trong lòng cô gái chắc đang chửi rủa Tôn Quốc Hoằng dữ lắm, nếu gặp người xấu tính sẽ còn bỏ mấy thứ linh tinh vào cà phê cho xem.



Thành Chu ngẫm nghĩ rồi hỏi tiếp: “Anh Tôn, anh có làm chuyện gì dẫn đến cái chết của người khác không?”



Tôn Quốc Hoằng ngẩn ra, dường như không ngờ Thành Chu lại hỏi thẳng một vấn đề nhạy cảm đến thế.



Hồng Diệp cũng ngẩn ra, thò đầu liếc vào quyển sổ của Thành Chu, nó không tin Hà Sinh và Tư Đồ lại chuẩn bị câu hỏi thiếu muối thế này cho khách.



Thành Chu cũng cảm thấy câu hỏi của mình có vấn đề, nhưng lời đã nói ra làm sao có thể rút lại, anh chỉ đành giả bộ thâm thúy để hỏi cho tới cùng.



“Anh Tôn, có lẽ anh sẽ thấy tôi đường đột, nhưng nếu anh thật sự muốn giải quyết vấn đề thì việc anh che giấu hay nói dối sẽ chẳng giúp được gì cho anh cả. Tôi không phải cảnh sát, không định quản chuyện anh có hại người hay không, tôi chỉ muốn biết xem có con quỷ nào hận anh đang ẩn trong bóng tối hay không mà thôi.”



Tôn Quốc Hoằng ngả người ra ghế, gác chân lên bàn, đặt tay lên tay vịn của ghế và nhìn Thành Chu bằng ánh mắt u ám.



Hai gã vệ sĩ lùi về sau, chuẩn bị rời đi khi ông chủ ra lệnh – Họ chẳng muốn trở thành người biết chuyện bí mật của kẻ khác chút nào.



Cả căn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng dao nĩa loảng xoảng Hồng Diệp dùng để ăn salad.



Thành Chu cố giữ khí thế, bình tĩnh giao nhau bằng mắt với Tôn Quốc Hoằng.



Nhưng đạo cao một xích, ma cao một trượng, Thành Chu không thể kiên trì tới cùng đành phải dời mắt đi.



Tôn Quốc Hoằng nhếch mép.



Gã lùn hơn trong hai tên vệ sĩ đột nhiên cảm giác được gì đó, ánh mắt gã đảo quanh căn phòng một lượt.



Không có gì khác thường. Nhưng nghi hoặc nên mặt gã vệ sĩ lại chẳng biến mất, ngược lại gã càng đề cao cảnh giác hơn.



Gã vệ sĩ còn lại cảm giác được bạn mình có gì khác thường nên nghiêng đầu ra dấu hỏi: Sao thế? Phát hiện cái gì?



Vệ sĩ kia dùng tay trả lời: Nguy hiểm, cẩn thận!



Hồng Diệp liếc mắt nhìn qua rồi nhếch mép cười, sau đó nâng bình nước bắp trên bàn lên uống một ngụm.



Nhiệt độ trong phòng đột nhiên hạ thấp.



Nước bắp nóng hổi như bị thứ gì chạm vào, cả bình trở nên lạnh toát.



Qua khóe mắt, Thành Chu nhìn thấy một cái bóng trắng lóe lên sau lưng Tôn Quốc Hoằng.