[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 6 - Bất Yếu Quang Đăng (Đừng Tắt Đèn)
Chương 12 :
Ngày đăng: 21:23 20/04/20
Nhìn thấy Tập Vanh rơi lệ, nụ cười ngại ngùng trên mặt Tư Đồ biến mất, anh ta từ trong phòng đi ra, lặng lẽ quỳ xuống trước mặt ông.
Trong quân đội không kết bè kết phái như xã hội đen, cũng không cho phép lập nhóm hay nhận học trò, Tư Đồ và Tập Vanh là ngoại lệ. Tập Vanh thật sự quý mến người tài, vốn là sĩ quan dạy đánh cận chiến, vừa thấy đã chấm ngay anh chàng Tư Đồ vừa gia nhập quân đội.
Sau khi quan sát Tư Đồ ba năm tròn, Tập Vanh mới âm thầm nhận anh ta làm học trò, mang tuyệt học cả đời truyền hết cho anh ta.
Trong quân đội, Tư Đồ luôn gọi Tập Vanh là sĩ quan, chỉ có khi ở riêng mới gọi ông là thầy.
Tập Vanh tính tình nóng nảy, đầu lại trọc, vóc dáng không cao, lại mắc bệnh ít t*ng trùng nên đã sớm bỏ ý định lập gia đình hay sinh con, chỉ chuyên tâm dạy dỗ Tư Đồ như con đẻ, có thể nói đã hết lòng hết dạ.
Tư Đô hy sinh, gã Tập Vanh cứng rắn trong mắt mọi người thế mà lại không chịu nổi đả kích. Ông không tiếp tục công việc sĩ quan huấn luyện mà chỉ lo vùi đầu tra xét về cái chết của Tư Đồ, mặc kệ vấp phải cản trở mọi bề, làm mất lòng bao nhiêu người, cho đến khi tìm ra hung thủ…
Tập Vanh vươn tay ra, cánh tay rắn chắc của ông hơi run lên.
“Thầy biết thằng nhóc cậu không dễ chết vậy đâu. Con mẹ nó mạng cậu lớn thật, đạn bắn ngay vào giữa trán mà vẫn sống được. Tốt! Tốt! Tốt! Chỉ cần cậu còn sống là tốt cả!”
Tay của Tập Vanh đặt tay lên đầu Tư Đồ, chầm chầm vuốt xuống vai anh ta và bóp nhẹ vài cái.
Ấm áp, rắn chắc, đàn hồi.
Là cơ thể của người sống.
“Thầy ơi, thật ra…”
“Đừng nói gì hết! Đừng nói những lời làm thầy nổi giận! Bằng không thầy đánh cho thằng nhóc nhà cậu mười ngày không xuống giường nổi.”
Tư Đồ trong lòng cay đắng, anh ta thà rằng Tập Vanh đánh anh ta một trận.
“E hèm, sĩ quan, chúng ta vào trong rồi nói.” Phong Thu thấy Tập Vanh không chấp nhận lời giải thích nào, chỉ muốn tin vào những gì mình thấy nên gã đành khuyên thử một câu.
“Được, vào rồi nói, mọi người vào đi. Nhóc con đứng dậy đi, thầy biết lâu vậy cậu không đến gặp thầy là có nỗi khổ riêng. Trúng một phát đạn vào giữa trán, có mất ký ức tạm thời cũng là chuyện thường.” Tập Vanh tâm trạng khá tốt, vỗ vai Tư Đồ bảo anh ta đứng dậy, rồi nắm chặt tay Tư Đồ kéo anh đi như bay vào căn phòng đang sáng đèn cứ như sự anh ta chạy mất.
Vừa vào là thấy ngay phòng vệ sinh và đường đi, sâu hơn là là một phòng khách không lớn lắm, phía trái phòng khách có cửa, đoán rằng dẫn vào phòng ngủ của Tập Vanh.
Phòng khách được trang trí đơn giản nhưng cực kỳ ngăn nắp sạch sẽ, hoàn toàn chẳng giống nơi ở của một người đàn ông lớn tuổi độc thân.
Trong phòng khách có đặt tủ kính, bên trong trưng bày vài kỷ niệm chương và quà kỷ niệm.
Thành Chu chưa kịp nhìn kỹ thì Tư Đồ lại quỳ xuống trước mặt Tập Vanh.
Tập Vanh cau mày nhìn Tư Đồ rồi quát: “Làm cái gì nữa? Bị nghiện quỳ rồi à? Đã bảo không đánh cậu là không đánh cậu, đứng dậy đi. Đi, rót cho tôi ly trà.”
Tư Đồ không đứng dậy, cũng không quay đầu lại, tay anh ta vung nhẹ một cái.
Tư Đồ: “Thầy, họ là người con tin tưởng nhất trên đời, giống thầy vậy ạ.”
“Ồ?” Tập Vanh đánh giá Thành Chu, nhìn thế nào người này cũng không giống loại đàn ông chân chính, cứng rắn kiên cường. Nhìn Thành Chu cứ có cảm giác là nhân viên bán hàng gặp đầy ngoài đường.
Tập Vanh lại nhìn đứa bé trong lòng Thành Chu. Ừm, thằng bé này mặt mũi khá lắm, vừa nhìn là thấy yêu thích. Có điều dường như trông quá mỏng manh, bốn, năm tuổi còn rúc trong lòng bố không chịu xuống đất, nếu thành thói quen thì dù bản chất có tốt đến đâu cũng dễ biến thành vô dụng.
Kết quả của việc nhìn tới nhìn lui là Hà Sinh vẫn vừa ý ông nhất. Nhìn một cái là biết ngay đứa bé này thành thật, không nhiều toan tính, có chiều sâu, tính tình hiền hòa, vừa khéo bổ khuyết cho Tư Đồ, không tệ, tốt lắm!
Tập Vanh hất cằm về phía Hà Sinh, “Cậu kia, trong tủ có chocolate khách tặng, cậu lấy cho thằng bé ăn đi. Trên bàn có trà, mấy cậu tự rót uống đi, tôi không cần khách sáo mời mọc chi nữa.”
Hà Sinh mỉm cười: “Cảm ơn ạ.”
“Đi đi! Đứng ngây ra đấy làm gì? Khách sáo với tôi sao?”
Tập Vanh trừng mắt, Hà Sinh lập tức đến tủ lấy chocolate ra.
Hồng Diệp nhìn thấy là loại chocolate rất đắt hay quảng cáo trên TV thì ấn tượng về ông già tốt lên chút đỉnh.
Hồng Diệp chọn viên nhân hạnh nhân bóc ra bỏ vào miệng rồi tiện thể bóc luôn cho ông già nhà nó một viên.
Tập Vanh nhìn động tác của Hồng Diệp thì mặt thoáng nở nụ cười. Tuy hơi yếu đuối nhưng rất có hiếu, chứng tỏ còn dạy dỗ được. Ừ, ngày mai bảo cậu ta gửi con qua đây, mình sẽ chỉnh lại thói hư tật xấu cho nó, với dạy nó đạo lý làm người, võ thuật à… Không vội, nuôi cho khỏe mạnh hơn rồi tính.
“Thầy?” Tư Đồ cười khổ. Thầy đừng có thấy thứ mình thích là tỏ vẻ ham muốn lộ liễu quá như vậy chứ? Còn lộ liễu hơn hồi đó thầy nhìn con cơ!
“À, nhóc con cậu vẫn còn ở đây à.” Tập Vanh hừ lạnh.
Tư Đồ ngoan ngoãn quỳ nghiêm chỉnh.
Tập Vanh mấp máy môi vài lần nhưng định nói lại thôi.
Thấy Tập Vanh có vẻ khó xử và tức giận, Tư Đồ đành chủ động hỏi: “Thầy, chắc thầy cũng biết con có một đứa con trai đúng không ạ?”
“Mẹ mày!” Tập Vanh đột nhiên nổi giận, đứng phắt dậy đá Tư Đồ một cái.
“Mày nói xem chuyện mày làm ra có còn giống con người hay không? Bố trăm phương ngàn kế thăm dò được tin ấy! Sớm biết vậy bố thật chỉ mong sao mình chưa từng đi điều tra! Mày nói xem mày sao lại…”
Tư Đồ hít sâu vào một hơi, nhắm mắt lại, cố kiềm chế nói: “Con và mẹ con bị người khác hãm hại!”
Cái gì?! Thành Chu, Hà Sinh cả kinh.
Chân mày Tập Vanh dựng ngược cả lên, chỉ vào Tư Đồ và quát tháo: “Rốt cuộc là chuyện thế nào? Mày nói rõ xem!”