[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 6 - Bất Yếu Quang Đăng (Đừng Tắt Đèn)

Chương 13 :

Ngày đăng: 21:23 20/04/20


“Hôm đó là sinh nhật của ông già con, trước đó con xin về nhà nghỉ phép. Trong bữa tiệc con chỉ uống ba ly rượu nhỏ, nhưng con lập tức phát hiện mình trúng kế, con gái của bà vú làm cho chị con là Vu Hi Lôi chạy tới đỡ con, con thấy không bình thường nên từ chối. Sau đó con tránh khỏi đám đông, đi vào một căn phòng trống, vốn định ngủ trong bồn tắm nước lạnh để ráng chịu đựng cho xong. Nhưng giữa chừng lại có người vào phòng, người đó cũng bị chuốc thuốc.”



Giọng kể của Tư Đồ rất bình tĩnh.



Nhưng những người ngồi nghe đều thấy lông tơ dựng ngược, trong sự bình tĩnh của Tư Đồ dường như ẩn giấu sát khí nặng nề.



“Vào lúc đó trong phòng chợt bị ngắt điện, đầu óc con không tỉnh táo, chỉ thấy hình như có người đè lên con, con cứ tưởng là Vu Hi Lôi, thầm nghĩ nếu cô ả đã muốn phát sinh quan hệ với con đến mức đó thì cứ làm theo ý của cô ả cho rồi, cô ả tưởng dùng chuyện đó để trở thành người đàn bà của con và bước qua cửa nhà con đúng là hoang đường.”



“Khi con tỉnh lại, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu là tuyệt đối không thể để cô ta có thai con của con. Nhưng khi vừa mở mắt ra ngồi dậy đang định giễu cợt cô ả, con mới phát hiện người nằm bên cạnh là mẹ của con.”



Trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng hô hấp của Tập Vanh và Thành Chu.



Tập Vanh giơ tay lên toan đánh mấy lần nhưng lại thôi.



“Thời gian được tính rất đúng, con vừa tỉnh dậy, cửa liền bật ra, ông già con và chị con đi vào. Chị con vừa vào là bụm chặt miệng lại, lập tức xoay lưng đóng cửa, những người khác bị nhốt bên ngoài. Mẹ con… cũng đã tỉnh, bả không chịu nổi đả kích suýt chút phát điên.”



“Tối hôm ấy ông già của con giận điên người muốn giết chết con, chị con liều mạng cản ông lại, bảo rằng nhất định do con và mẹ bị hãm hại. Ông già nhà con cũng biết chuyện này có người âm thầm giở trò, nhưng bất cứ một ai cũng không chấp nhận nổi chuyện này. Chị con bảo con tạm thời rời nhà đừng về.”



“Thế sau đó cậu quay về quân đội?” Tập Vanh trầm giọng hỏi.



Tư Đồ lắc đầu, “Không có, con ở lại âm thầm điều tra xem ai hãm hại con và mẹ, và vì sao lại làm như vậy.”



“Chính vào lúc con sắp điều tra được manh mối, thì lại vì rời khỏi quân đội quá lâu không trở lại nên con nhận được lệnh cảnh cáo khẩn cấp, ra lệnh cho con trong thời hạn nhất định phải về báo cáo, bằng không sẽ bị phán tội đào ngũ. Hết cách con đành phải quay về, sau đó nhận được một nhiệm vụ phải xuất cảnh ba tháng.”



Nói đến đây, Tư Đồ đột nhiên siết chặt nắm tay.



Tập Vanh thở dài một tiếng, khom lưng muốn đỡ anh ta đứng dậy.



Tư Đồ vẫn quỳ dưới đất không nhúc nhích, thấp giọng nói: “Sau khi từ nước ngoài về được mấy ngày, con nhận một nhiệm vụ giúp cảnh sát giải cứu con tin.”



Sắc mặt của Tập Vanh bắt đầu nhuộm vẻ buồn đau, Thành Chu đoán Tư Đồ xảy ra chuyện chính là vào nhiệm vụ lần đó.



“Con tin là Vu Hi Lôi, còn tên tội phạm dùng súng uy hiếp cô ả lại là… mẹ của con.”



“Hơ, rơi vào tình huống thế chắc không cần tham gia nhiệm vụ đúng không?” Thành Chu kìm lòng không đặng bèn nhỏ giọng hỏi.



Tập Vanh và Tư Đồ đưa mắt nhìn nhau, Tư Đồ quay sang trả lời anh: “Ngài nói không sai, nhưng nhiệm vụ này ngay từ đầu đã có người âm thầm giở trò, không ai nói rõ với đội thân phận của phạm nhân và con tin.”



“Thế sau đó…”



“Sau đó tôi nói rõ thân phận của mình với người phụ trách, bỏ vũ khí xuống đi đến bên cạnh mẹ tôi, cầu xin bà và bảo với bà, người kia không đáng làm bẩn tay của bà.”



“Cha anh và chị anh lúc đó có mặt không?” Hà Sinh hỏi.



“Có.”



Thành Chu ngờ vực hỏi: “Chuyện này tôi hoàn toàn không nghe báo chí đưa tin.”




Cái chân vừa thò ra của Thành Chu rụt lại, “Thôi bỏ đi, chúng ta bây giờ phải tranh thủ thời gian.”



“Cái đồ nhát gan! Thật ra không sao đâu.”



Thành Chu vừa nghe thế liền yên tâm.



“Chỉ cần có ta ở đây.”



“…Em có thể đừng tách một câu thành hai câu rồi mới nói không?”



“Ba yêu dấu của con ơi, ba sợ rồi sao?”



“Anh…”



“Người anh em! Nè, người anh em!”



Thành Chu quay lại, nhìn thấy dưới bảng quảng cáo to tướng là một thanh niên ăn mặc dị hợm.



“Người anh em! Đúng rồi gọi anh đấy! Đừng đi vội! Chỗ của chúng tôi có nữ quỷ đẹp nhất, đảm bảo ai cũng là hàng đỉnh của nhân gian! Người anh em còn zin nhỉ? Chết vậy chắc ức chế lắm đúng không? Nào nào tới đây, người đẹp ở thích gì có nấy. Thích Loli có Loli, còn là Loli ngực bự nữa nha. Thích ngự tỷ có ngự tỷ, mấy cô em đều co giãn tốt, bao xài luôn! Còn nữa…”



Thành Chu nhìn thẳng tắp về trước, bịt tai Hồng Diệp bỏ đi.



“Ối chao? Người anh em đừng đi! Tôi thấy anh đang có nhu cầu nha. Ấy, tôi biết rồi, anh không thích con gái đúng không? Đừng lo, chỗ của chúng tôi có đủ loại trai, trai đẹp, trai khỏe, trai đô, trai yếu ớt, dù là dưa leo hay hoa cúc đảm bảo đều ưng ý!”



Thành Chu muốn đập chết đối phương ghê.



Con quỷ đó chuyên gia bám lấy kẻ khác, thấy Thành Chu không để ý bèn đi theo cả một đường.



Hồng Diệp gỡ tay ông già nó xuống, làm mặt quỷ với con quỷ nọ.



Con quỷ trẻ tuổi chợt thét lên chói tai, hóa thành khói đen chuồn mất.



Thành Chu thở phào, vừa tưởng nguy hiểm đã qua đi thì lại nghe thấy giọng nói ẻo lả vang lên bên tai: “Vị quan nhân này xin hãy giúp nô gia với. Ban nãy có con quỷ đáng sợ lắm đuổi theo nô gia, nô gia chạy vội quá đánh rơi hài trên đường rồi. Quan nhân, người có thể giúp nô gia một tí không…”



Thành Chu nhìn thấy một chiếc hài thêu hoa màu đỏ nằm trên vệ đường, chỉ cần đi thêm hai bước, cúi người xuống là nhặt được ngay.



Hồng Diệp đột nhiên gật đầu, “Con này khá đấy, lấy nó làm tráng miệng sau bữa tối đi!”



Chợt có tiếng chuông leng keng leng keng vang lên, sau đó là trận gió thổi qua, một bộ xương ngựa tốt chân đạp phong hỏa luân chạy tới trước mặt hai người rồi nói tiếng người: “Dùng tráng miệng xong có cần cưỡi ngựa không? Một giây là tới đích ngay, chỉ mười minh tệ thôi. Tiện thể nói luôn, tạo hình này của tôi là làm giống theo ngựa mộng yểm trong mấy chục cái game ở nhân gian đó, thấy sao? Cool lắm đúng không? Thời buổi này chuộng phong cách Âu!”



“Nghe nói năm nay lão đại Diêm Vương chuẩn bị bàn bạc với chủ địa ngục phương Tây về chuyện hợp tác trại giam. Anh cũng biết đó bây giờ giao lưu văn hóa đôi bên là chuyện bình thường, chết trên địa bàn của bên kia cũng lắm người mà, cứ phải áp giải qua lại phí tài nguyên của quỷ lắm ấy chứ.”



Thành Chu: “…”



Bộ xương ngựa còn đang thao thao bất tuyệt thì Hồng Diệp đã vùng ra khỏi tay Thành Chu chạy như bay về phía con quỷ nữ xinh đẹp, mặc kệ lời dặn Thành Chu không được buông tay nó ra ban nãy.