[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 6 - Bất Yếu Quang Đăng (Đừng Tắt Đèn)
Chương 14 :
Ngày đăng: 21:23 20/04/20
Thành Chu rất muốn xem xem Hồng Diệp làm gì con quỷ nữ xinh đẹp nhưng bộ xương ngựa đã chắn mất tầm nhìn của anh, chẳng mấy chốc Hồng Diệp đã quay về.
“Mùi vị thấy sao?” Bộ xương ngựa nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Hồng Diệp.
“Tàm tạm.”
Dường như bộ xương ngựa chẳng cảm thấy việc Hồng Diệp ăn thịt quỷ có vấn đề gì, gã hí lên một tiếng rồi bảo hai người: “Lên đi, bảo đảm tới nơi ngay trong chớp mắt.”
Thành Chu rất hứng thú với bộ xương ngựa nhưng nếu bảo anh ngồi thì vẫn chưa dám, đang định từ chối nhưng Hồng Diệp lại vẫy tay với anh, sau đó cả người anh bay lên và rơi xuống ngay trên lưng ngựa.
Và rồi anh chớp mắt một cái. Đúng là chỉ chớp một cái, Thành Chu còn chưa kịp cảm nhận lưng ngựa thì họ đã xuất hiện trong vườn của nhà trẻ.
“Cảm ơn đã chiếu cố, luôn sẵn sàng dốc sức vì ngài.” Bên tai Thành Chu vang lên tiếng ngựa hí sung sướng, sau đó là một làn gió mát lướt qua người anh.
Thành Chu đứng nghệch ra trong vườn.
Hồng Diệp huýnh anh mấy cái.
Thành Chu cúi đầu nhìn con trai như đang suy nghĩ gì đó, “Hình như em còn lợi hại hơn trước đây.”
“Ta vốn rất lợi hại đấy nhé, ta vẫn đang trong quá trình hồi phục. Ba yêu dấu, nếu ba tình nguyện hiến tế tất cả cho ta, ta sẽ hồi phục nhanh hơn nữa cơ, mà ta còn cho phép anh được sống mãi với ta.” Tay phải Hồng Diệp đặt lên vị trí ngay tim và làm một nghi thức kỳ lạ.
“…Em còn nhỏ, đừng tin bừa vào mấy cái giáo phái quái dị.”
“Ta chỉ tin Bàn Cổ (nhân vật khai thiên lập địa trong truyện thần thoại Trung Quốc). Ba ơi, ba thật sự tình nguyện hiến tế chính mình cho con ư?” Hồng Diệp nói như nửa đùa nửa thật.
“Anh là ba em.”
Hả? Hồng Diệp nghiêng đầu.
Thành Chu thở dài xoa đầu con trai, “Người làm cha mẹ vào lúc con cái ra đời đã bắt đầu dâng hiến tất cả cho chúng rồi.”
Hồng Diệp chớp chớp mắt, “Có phải cha mẹ nào cũng chịu hiến tế bản thân đâu.”
“Anh quyết chí làm một người cha gương mẫu.”
Trên môi Hồng Diệp khó giấu nụ cười, “Ý anh là anh tình nguyện hiến tế toàn bộ bản thân cho ta sao?”
Thành Chu trả lời chẳng chút cảnh giác, “Thiệt mà thiệt mà. Chẳng phải cả ngày em cứ ra rả anh là tế phẩm của em sao? Thằng oắt con em đúng là của nợ đời anh! Ăn của anh, uống của anh, dùng của anh, ở nhà của anh, hầu hạ em như ông bà nội còn chưa chịu, còn phải dâng hiến cả bản thân cho em, em nói xem em đào đâu ra một người cha tốt như anh?”
“Vậy nên trên đời bao nhiêu tế phẩm, chỉ có anh tìm ra và đánh thức được ta thôi.”
“Hả?” Thành Chu không nghe rõ nó nói gì vì anh đang bận quan sát nhà trẻ. Lạ nhỉ, hai người xuất hiện nãy giờ rồi mà không ai phát giác ra họ cả.
Trong mắt Hồng Diệp lóe lên ánh sáng mờ ám, vào lúc đó, trông nó chẳng khác nào một người trưởng thành, “Lễ hiến tế đã thành, ngươi… hoàn toàn thuộc về ta.”
“Ừ ừ, bây giờ thì em cứ muốn anh là của em, đến khi anh già rồi, em lại chẳng muốn tống khứ anh đi cho xong.” Thành Chu mỉm cười, thuận tay chỉ vào tòa nhà phía trước, “Con trai Tư Đồ ở bên kia ấy hả?”
Trông dáng vẻ người nọ không có gì sốt ruột, hơn nữa vị trí tìm đến cũng rõ ràng giống như đã có kinh nghiệm từ trước.
“Tìm được mày rồi nha. Mày lại trốn ở đây à.” Cô gái bất đắc dĩ thở dài và ngồi xổm xuống.
“Mày đang nghĩ gì vậy? Hay là đang nhìn cái gì?” Cô gái nghiêng đầu nhìn lên bầu trời.
“Mày đang nghĩ đến ba sao? Đáng tiếc là hắn sẽ không bao giờ đến thăm mày đâu? Mày chỉ là một con sâu mọt đáng thương chẳng ai cần thôi.”
Thành Chu chẳng dám tin vào tai mình, người đàn bà này đang nói gì? Không ngờ cô ta dám nói với đứa bé nó là sâu mọt đáng thương?
Người đàn bà chắc không phải là giáo viên của nhà trẻ đúng không? Thành Chu cảm thấy lửa giận sắp bốc lên tới đầu.
Hồng Diệp nắm cổ tay anh. Thành Chu phát hiện mình không thể nhúc nhích được.
“Đừng nóng ba à, chúng ta xem xem người đàn bà đó muốn làm gì.”
Người đàn bà vuốt tóc rồi nói với đứa bé bằng giọng đầy tiếc nuối cùng đồng tình, “Đứa bé giống như mày vốn không nên sống trên đời này, mày là mối nhục của nhà Tư Đồ, là vết nhơ nhớp, mẹ của mày cảm thấy ô uế vì mày, còn lão… tao nên gọi là ông nội hay là ba mày nhỉ? Lão ta chỉ hận không thể cho mày một phát súng chết tươi!”
“Mày xem xem, mày bị ném vào đây bao lâu rồi? Có ai đến thăm mày bao giờ chưa? À, cô mày có ghé, nhưng sao dạo gần đây lại không ghé nữa? Theo tao thì chắc chị ta cũng bắt đầu thấy phiền rồi? À không, chị ta cũng như người nhà Tư Đồ thôi, đều hận mày thấu xương, trước đây đến thăm mày chẳng qua chỉ muốn xem xem thằng súc sinh mày còn sống hay không, còn bây giờ ấy à, sợ rằng chán rồi chả muốn nhìn thấy mày nữa.”
“Xưa nay anh chưa bao giờ đánh con gái! Nhưng cô ả này… Quá quắt! Sao lại có thể nói với một đứa bé mấy lời đấy!” Thành Chu tức muốn điên, đừng nói thằng bé này là con của Tư Đồ, dù có là đứa bé không quen biết gì bị giày vò thế này, anh cũng muốn giết người đấy!
“Anh đoán xem người đàn bà ấy là ai?” Hồng Diệp nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng.
Người đàn bà quay sang mỉm cười với camera như thể ra hiệu với bảo vệ rằng mình đang an ủi thằng bé.
Nhưng mỗi câu mỗi chữ của ả lại như cây kim có tẩm độc!
“Đúng rồi, mày thích cái cô Trương mới tới lắm đúng không? Tiếc quá, chị ta quá bất cẩn, ai đời lại mang bánh kẹo có vấn đề cho con nít ăn, bây giờ chẳng những phải rời khỏi nhà trẻ mà dù sau này có muốn làm giáo viên cũng khó. Chậc, đáng thương thật, những người có dính líu tới mày đều xui xẻo quá đúng không?”
“Nhưng mày còn đáng thương hơn ấy, sau này, mày có đói cũng chẳng còn ai cho mày ăn bánh, mày có mất ngủ cũng chẳng còn ai kể chuyện cho mày nghe, chẳng còn ai chú ý đặc biệt đến mày, sợ mày ngã, sợ mày trầy xước, sợ mày bị bạn bè ăn hiếp.”
Người đàn bà nhìn đứa bé, dịu giọng nói tiếp: “Cô giáo Trương Lan đi rồi, chỉ còn lại một mình mày, ở đây chẳng có ai thích mày cả, tất cả bạn bè đều ghét mày, giáo viên cũng không thích nhìn thấy mày, mày chỉ là một con sâu mọt trong nhà trẻ, còn tởm lợm hơn cả phân trong nhà vệ sinh! Nhưng mày sẽ không bao giờ được rời khỏi đây, còn tao sẽ luôn theo dõi mày, giương mắt nhìn mày trở nên thối nát, đồi bại!”
“Hồng Diệp!”
Hồng Diệp buông Thành Chu ra.
Thành Chu xông ra tát ngay một cái vào mặt người đàn bà đó, đây là lần đầu tiên trong đời anh đánh phụ nữ.
Người đàn bà thoáng ngây ngẩn, không thể ngờ tự dưng lại có một người đàn ông từ trong bóng tối chạy ra, hơn nữa còn tát mình một cái.
Thành Chu chỉ vào người đàn bà và nén giận nói: “Còn may cho cô người nghe thấy mấy lời đó là tôi, nếu là Tư Đồ thì bây giờ chẳng biết cô đã chết như thế nào rồi!”
Người đàn bà ôm mặt, chỉ ngẩn ra trong giây lát rồi thét lên một tiếng chói tai.