[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 6 - Bất Yếu Quang Đăng (Đừng Tắt Đèn)
Chương 6 :
Ngày đăng: 21:22 20/04/20
Nhân viên phục vụ đến dọn dẹp phòng ốc rồi mang những món hai cha con Thành Chu vào, hai người sung sướng ở lại hưởng thụ thời gian dùng bữa ấm áp.
Mười lăm phút sau, hai gã vệ sĩ quay lại.
“Chào ngài, hy vọng không quấy rầy hai vị.” Gã vệ sĩ lùn cười nói.
Thành Chu vội đứng dậy chìa tay ra với gã, “Hoan nghênh, tôi là Thành Chu, chẳng hay anh tên gì?”
“Vâng, tôi họ Phong, tên Phong Thu. Đúng vậy, có nghĩa là ‘được mùa’ đấy.”
“Tên hay quá! Còn vị này nên xưng hô ra sao?” Thành Chu lại nhìn sang gã vệ sĩ cao hơn.
“Tôi tên Triệu Cảm, ‘cảm’ trong ‘dũng cảm’. Chào anh Thành.”
“Chào anh Triệu. Mời hai vị ngồi, hai anh có muốn uống gì không?” Thành Chu bắt tay Triệu Cảm rồi nhấn chuông gọi phục vụ.
“Ấy, không cần phiền toái thế đâu, bọn tôi chẳng qua… E hèm, tính mời hai vị cùng xem trò vui thôi.”
Triệu Cảm huýnh gã kia một cái.
Thành Chu phá ra cười và mời hai người ngồi xuống.
Hồng Diệp đưa thực đơn cho hai người và giở giọng ra lệnh ngắn ngọn: “Chọn món.”
Thành Chu vỗ thằng oắt một cái rồi quay sang cười áy náy với hai người, “Thằng nhóc này bị tôi chiều riết sinh hư, nó không có ác ý đâu, chắc hai anh vẫn chưa dùng bữa tối, vậy mình cùng nhau ăn chung đi, tối nay tôi mời khách, nể mặt thì đừng khách sáo với tôi.”
Thấy Thành Chu vỗ vào đầu Hồng Diệp thì Phong Thu giật thót cả tim, nhưng sau đó Hồng Diệp chỉ bĩu môi, chẳng có phản ứng nào khác, lúc này gã mới yên tâm đôi chút.
Đồng thời cũng sinh ra lòng hiếu kỳ về anh chàng Thành Chu này.
Nói thật, gã và Triệu Cảm chạy qua đây một là vì muốn xem chuyện vui, hai là bởi khó kìm được sự tò mò về đứa bé nhỏ xíu kia, muốn xem xem nó có bao nhiêu tài cán, còn với Thành Chu hai người họ không mấy để ý.
Gã và Triệu Cảm đều tưởng Thành Chu cùng lắm chỉ là trợ lý riêng của thằng bé đại loại thôi, nào ngờ…
“Thế anh Tôn kia đã rời quán cà phê chưa?” Thành Chu thuận miệng hỏi.
Phong Thu đáp: “Chưa, anh ta còn mấy khách khác nữa.”
Do dự đôi chút Phong Thu lại tiếp: “Nghe nói vị khách đó chẳng những quen với Tôn Quốc Hoằng mà còn gặp phải vấn đề tương tự anh ta.”
“Ồ? Vấn đề tương tự? Khách của Tôn Quốc Hoằng cũng nhìn thấy điềm báo của tử vong à?” Thành Chu nhìn sang con trai.
Hồng Diệp đang sáng tạo cách ăn mới, nó lấy nước bắp rưới lên mỳ Ý hải sản, lại thêm cả đống tương và ớt rồi mới dùng nĩa trộn lên.
Thành Chu không tiện dạy dỗ con trẻ trước mặt người lạ nên chỉ đành kiềm chế mà nhìn.
Phong Thu và Triệu Cảm chẳng có ý kiến gì về cách ăn của Hồng Diệp – Thiên tài đúng là khác người.
“Chắc thế. Tôi nghe Tôn Quốc Hoằng có nhắc trong điện thoại, hai người họ gặp nhau tối nay là để bàn về chuyện đó, nhưng Tôn Quốc Hoằng không kể với người nọ chuyện anh ta cũng nhìn thấy điềm báo tử vong, chỉ bảo gặp mặt rồi bàn. Tôi đoán có lẽ anh ta hẹn đối phương gặp ở đây vì nếu hai vị có thể giúp được thì nhờ hai vị sẵn tiện giải quyết vụ của bạn anh ta luôn, nhưng xem tình hình bây giờ…”
Đỗ Uy khoanh tay trước ngực, liếc xéo Tôn Quốc Hoằng, rít vào một hơi thuốc rồi nói: “Hồi đó tao mở cái công ty đó là vì ai? Lúc ấy là thằng nào bảo nuôi mấy em nghệ sĩ tốn kém quá, chi bằng tự mở công ty giải trí rồi muốn làm gì thì làm?”
“Nè nè! Có phải là ý của mình tao đâu, hồi đó Lý Việt, Vạn Tường Ngọc, Chu Hạo, Vương Chiến đều bảo là ý hay chứ bộ.”
“Phải rồi phải rồi, kết quả hai con mèo ngon nhất trong công ty bố thì sao? Tiếu Bân Bân bị Lý Việt cua mất, sau cùng lại đi theo Vạn Tường Ngọc. Tần Trân Trân thì trở thành tình nhân của mày. Công ty của bố làm ăn bết bát có quá nửa là trách nhiệm của tụi bây!” Nhắc đến ba người Lý Việt, Đỗ Uy bất giác xoa tay, gã chợt thấy hơi ớn lạnh.
“Lý Việt và Vạn Tường Ngọc đều chết rồi, còn chết rất thảm. Có người nói Vạn Tường Ngọc và Tiếu Bân Bân đều bị Lý Việt hại chết, mày tin không?”
Tôn Quốc Hoằng phì cười, “Mấy chuyện vớ vẩn vô căn cứ đấy mà mày cũng tin? Trùng hợp cả thôi!”
“Thật ư? Nhưng tao cứ thấy chuyện đó lạ lắm. Thôi được rồi đừng nhắc nữa, nhắc tới là bố mày nổi hết da gà da vịt. À phải, tao nghe nói… Tần Trân Trân có bầu rồi?”
“Sao mày biết?” Trên mặt Tôn Quốc Hoằng xuất hiện vẻ cảnh giác.
Đỗ Uy ha hả cười, ngả người dựa vào sô pha nhìn Tôn Quốc Hoằng nhưng không nói gì.
Tôn Quốc Hoằng cau mày, trong bụng rủa thầm và hỏi: “Trân Trân tìm mày?”
“Tốt xấu gì cô ả cũng từng là nhân viên của tao, thân làm ông chủ, tao quan tâm chuyện của cô ả đôi chút cũng bình thường mà?
Tôn Quốc Hoằng dụi tắt điếu thuốc, mở hai tay ra, “Đỗ Uy, mày đừng có thử tao, giữa chúng ta không cần làm mấy trò đó. Mày nói đi, mày muốn tao giúp cái gì? Nói trước nhé, chuyện quá giới hạn đừng tìm tao, dạo này ông già của tao theo dõi tao chặt lắm.”
Đỗ Uy vỗ tay cái bốp, “Tốt! Quả nhiên là anh em của tao! Tao tìm mày chẳng qua chỉ muốn nhờ mày xoay đầu vốn giùm.”
Tôn Quốc Hoằng nheo mắt lại, “Tao tưởng mày tìm tao vì nhìn thấy mấy hình ảnh kia.”
Đỗ Uy xua tay, “Mấy thứ vớ vẩn đó chỉ để hù người ta thôi, đợi bố mày giải quyết xong cái công ty đó thì bảo đảm không còn vấn đề gì nữa.”
“Mày muốn mượn bao nhiêu?” Tôn Quốc Hoằng không kể với Đỗ Uy chuyện mình cũng nhìn thấy điềm báo của tử vong, gã định tìm chút manh mối qua Đỗ Uy vì gã cứ cảm thấy trong việc này có người âm thầm giả ma giả quỷ, hơn nữa còn là người họ quen beeist.
Ngay từ đầu khi Đỗ Uy bảo mình cũng nhìn thấy điềm báo của cái chết, phản ứng đầu tiên của Tôn Quốc Hoằng là khẳng định Đỗ Uy cũng là một trong những người có liên quan, vì vậy mới gọi Đỗ Uy ra gặp, dù rằng trước đó gã luôn tránh mặt tên này.
Đỗ Uy dựng một ngón tay lên, “Không nhiều, mười triệu là đủ.”
“Bao nhiêu? Mười triệu?!” Lửa giận của Tôn Quốc Hoằng bốc lên tới não, hai mắt nảy lửa dán chặt vào Đỗ Uy như muốn thiêu cho gã thủng mấy lỗ.
“Tí tiền thế mà mày đã chê nhiều? Sau khi Tư Đồ Tranh chết, gia sản của nhà Tư Đồ đều rơi vào tay mụ vợ Tư Đồ Dao của mày, chỉ cần mày muốn thì mười triệu có đáng là gì? Mày bảo tao nói có đúng không?”
“Lẽ nào mày không biết tao đang chuẩn bị ly hôn với Tư Đồ Dao?” Tôn Quốc Hoằng kiềm chế cơn giận, u ám đáp.
Lần này đến lượt Đỗ Uy phì cười, “Thôi nào, tao còn không biết tính mày hay sao? Chẳng lẽ mày chịu trơ mắt đứng nhìn khối tài sản khổng lồ ấy lướt qua mặt mình? Tao nhớ hồi Tư Đồ Tranh còn sống, sức khỏe của Tư Đồ Dao hình như không tệ như bây giờ…”
Tôn Quốc Hoằng siết chặt lấy cốc cà phê trên bàn.
Đỗ Uy gồng người.
Tôn Quốc Hoằng nhìn Đỗ Uy rồi đột nhiên phì cười.