[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 6 - Bất Yếu Quang Đăng (Đừng Tắt Đèn)

Chương 7 :

Ngày đăng: 21:22 20/04/20


Đỗ Uy nhíu mày, ngước đầu tìm vị trí máy lạnh, “Bật máy lạnh à? Sao càng lúc càng lạnh vậy?”



Trước khi Đỗ Uy nói câu này, một trong hai gã vệ sĩ mới đã đứng dậy đi kiểm tra thiết bị điều hòa trong phòng.



Tôn Quốc Hoằng mặc áo khoác vào và nhìn vệ sĩ. Đỗ Uy kéo dây kéo áo khoác lên mức tối đa.



Gã vệ sĩ cau mày nói: “Điều hòa không mở, cửa sổ thông khí cũng đóng rồi. Có thể là trời đột nhiên trở lạnh thôi.”



“Mở máy sưởi.”



Vệ sĩ mở máy điều hòa theo lời dặn của Tôn Quốc Hoằng.



Tôn Quốc Hoằng nhìn Đỗ Uy, cười nói: “Tao với mày bạn bè bao năm, tao cũng không gạt mày làm gì, mà chắc mày cũng biết, tiền của nhà Tư Đồ đều mang họ Tư Đồ, nhà Tư Đồ trừ Tư Đồ Dao còn có một thằng quỷ con, nếu hai người này còn trên đời thì tao đâu có cách nào động vào một đồng của nhà họ. Không có tiền mặt của nhà Tư Đồ, tiền bạc tao xoay chuyển không được bao nhiêu.”



Đỗ Uy lấy bật lửa nghịch trong tay, gã hơi hố hận câu cuối ban nãy nói ra, nhưng hiện tại không chỉ thiếu tiền nhân viên mà còn có chủ nợ lớn hơn sắp tìm tới nhà, vị chủ nợ đấy lại không dễ đuổi như đám nhân viên.



Những người có thể mượn được như bà con họ hàng, bạn bè xa gần gã đều thử hết, nhưng giúp được gã lại chẳng bao nhiêu. Mấy người đó bình thường đều đến dựa hơi, gặp lúc cần giúp thì từ chối chẳng thèm khách sáo.



Giờ quả thật gã đã hết cách, tìm tới tìm lui chỉ còn mỗi chiếc phao cứu sinh Tôn Quốc Hoằng. Dù bị đối phương nghi ngờ và muốn uy hiếp mình, gã cũng phải tìm cách moi được chút tiền từ đối phương.



“Nhà Tư Đồ còn một thằng quỷ nhỏ? Sao tao chưa nghe nói bao giờ?” Đỗ Uy cố gắng làm không khí bớt căng thẳng.



“Thẳng quỷ con đấy không quang minh chính đại gì, trước mắt có phải con nhà Tư Đồ hay không còn chưa chắc chắn, đương nhiên bị che giấu thật kín.”



“Ồ? Nhà Tư Đồ cũng có mấy chuyện này?” Đỗ Uy cười hắc hắc hai tiếng, ngẫm nghĩ rồi cắn răng nói: “À phải, lần trước tao đi gặp Vu Hi Lôi, tao nhớ hồi trước cô ả làm việc cho nhà Tư Đồ, hình như là cô giáo mẫu giáo?”



Sắc mặt Tôn Quốc Hoằng cương lên, gã không ngờ cái tên Đỗ Uy mình xem thường nhất đám lại biết nhiều chuyện đến thế.



Tôn Quốc Hoằng nhịn hết phải tự hỏi: Đỗ Uy sao lại chú ý đến Vu Hi Lôi? Tại sao nhắc tới cô ả trước mặt mình? Lẽ nào tên này đã biết chuyện gì đó? Rốt cuộc hắn biết bao nhiêu?



Một cái bóng trắng nhoáng lên giữa phòng.



Tôn Quốc Hoằng rơi vào trầm mặc.



Đỗ Uy vờ ra vẻ không có chuyện gì, cầm cà phê lên nhấp một ngụm, “Ây! Lạnh quá! Cà phê quỷ quái gì thế này? Sao có mùi đất vầy nè?”



Tôn Quốc Hoằng không để ý đến gã, chỉ cho rằng gã đang huyên thuyên.



Đỗ Uy đặt cà phê xuống và ấn chuông gọi phục vụ.



Hai gã vệ sĩ vốn đang đánh bài bỗng đứng lên, dường như cũng cảm thấy có gì đó bất thường.



Một gã hà hơi thử thì nhìn thấy hơi thở của mình lập tức biến thành khói trắng.



Trong phòng phải lạnh đến mức nào mới khiến hơi thở biến thành khói?



Gã vệ sĩ còn lại ngạc nhiên đi tìm điều khiển điều hòa.



Đỗ Uy liếc Tôn Quốc Hoằng đang im lặng nãy giờ. Vừa nhìn gã đã ngây ra.



Tóc Tôn Quốc Hoằng từ lúc nào lại dài đến thế?



Không đúng, đó không phải là tóc của Tôn Quốc Hoằng mà là của người ở sô pha đối diện…




Có một lúc Thành Chu nhìn thấy những hồn ma đó ngước đầu lên như đang lắng nghe.



Thành Chu quay sang nhìn Hồng Diệp, nó đang phân loại các hồn ma trong ảnh, chốc chốc lại nói “ăn được”, chốc chốc lại bảo “tàm tạm”, nhưng phần lớn đều không hợp khẩu vị nó cho lắm nên nó vô cùng bực dọc.



Bắt gặp anh đang nhìn nó, Hồng Diệp nhào sang cắn luôn vào cổ tay ông già nhà nó rồi liếm láp mấy cái.



Da mặt Thành Chu co rút, anh giật tay lại, thầm mắng: Thằng oắt con, ăn bao nhiêu thứ còn chưa biết no, phải cắn mình một cái mới chịu!



Sau khi nhận được chỉ thị, lũ hồn ma phấn chấn hẳn lên, có bề trên cam đoan họ không cần sợ bị ăn tươi nuốt sống, còn được chút phần thưởng, cái giá chỉ phải làm vài việc nhỏ nằm trong khả năng bọn họ.



Lũ cô hồn dã quỷ thường ngày nhàm chán chẳng có gì làm, lần này đột nhiên bị triệu tập đến cùng một nơi thì vô cùng sợ hãi, kết quả lại được bảo cho chơi thoải mái khiến cả lũ mừng như điên.



Đầu tiên, cả đám vây xem bốn người sống trong phòng. Chúng muốn xem xem là kẻ ngốc nào dám đắc tội với vị kia.



Dần dần, chỉ đứng xem thôi là không đủ thỏa mãn lũ hồn ma, chúng bắt đầu động tay động chân với bốn người.



Thành Chu tận mắt trông thấy một con hồn ma thô bỉ nhổ nước bọt vào cà phê của hai người Tôn, Đỗ, còn hai người nọ lại chẳng hay biết mà vẫn uống như thường.



Đỗ Uy cũng cảm giác thấy cà phê có vị lạ nhưng đã muộn rồi.



Thành Chu còn thấy dưới cái bàn gần Đỗ, Tôn có một con quỷ chỉ còn nửa người đang chui xuống, con quỷ đó vô cùng nghịch ngợm, tháo hết dây giày của Tôn Quốc Hoằng rồi nhét hai con gì trông như cóc vào ốc quần họ.



Tiếp đó… Một bóng trắng nhoáng lên, mọi chuyện phát triển đến mức khó bề khống chế.



Dưới lệnh của người nào đó, Tôn Quốc Hoằng và Đỗ Uy giành được sự chăm sóc nồng nhiệt và thân mật nhất.



Hai kẻ bị mười mấy hồn ma quấn lấy, con nào con nấy vui chơi thỏa thích.



Tôn, Đỗ gào thét như bị cưỡng hiếp tập thể.



“Cánh cửa đó bền dữ vậy à?” Phong Thu đột nhiên bật hỏi.



Triệu Cảm nhìn Phong Thu.



“Hơn nữa họ la lối om sòm sao bên ngoài chẳng ai nghe thấy?”



“Phải đó, họ Đỗ còn nhấn chuông gọi phục vụ nhưng không thấy ai xuất hiện.”



Phong Thu và Triệu Cảm cười khổ nhưng cũng thầm thấy may mắn, lần này đúng là gặp được “cao nhân” trong truyền thuyết rồi.



Triệu Cảm lén nhìn Hồng Diệp, thầm nhủ nếu vị ấy chịu hợp tác với công ty của họ thì tốt biết bao.



Phong Thu như cũng đoán ra cách nghĩ của Triệu Cảm bèn vỗ nhẹ vai đối phương. Đừng nằm mơ anh em à!



Đột nhiên đôi mày nhỏ của Hồng Diệp cau tít lại, nó làu bàu: “Tư Đồ chạy tới đây làm gì? Khó khăn lắm mình mới phát hiện ra được một trò vui.”



“Tư Đồ đến rồi? Đâu?” Thành Chu vừa nghe bảo Tư Đồ đến rồi thì hỏi ngay. Anh còn muốn hỏi Tư Đồ xem anh ta cùng nhà Tư Đồ mà hai gã Tôn, Đỗ nhắc tới có quan hệ gì không.



“Lại chẳng phải kia à!” Hồng Diệp tức tối chỉ vào một góc tường.



Beta: Ba chương 5, 6, 7 hôm nay là quà Tết Dương của Chủ nhà tặng mọi người đó nha ^^ Đáng lẽ hôm qua đã đăng lên rồi nhưng mà mị beta muộn nên giờ mới đăng, xin lỗi:”< Năm mới chúc mọi người vui vẻ, sức khỏe dồi dào