[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 6 - Bất Yếu Quang Đăng (Đừng Tắt Đèn)

Chương 8 :

Ngày đăng: 21:22 20/04/20


Tư Đồ đứng đối diện và vươn tay ra cho bóng trắng.



Nhưng nhìn thấy Tư Đồ, bóng trắng dường như vô cùng phẫn nộ, không ngừng biến hóa vặn vẹo, thậm chí còn quấn lấy người anh ta.



Tư Đồ không hề phản kháng, mặc cho bóng trắng gặm cắn linh hồn của anh ta.



“Tư Đồ đang làm gì thế? Bóng trắng kia thì sao? Hình như trông anh ấy rất đau đớn?” Thành Chu lo lắng hỏi.



“Hắn đang dùng linh hồn của mình để làm thức ăn cho đối phương, đương nhiên là đau đớn rồi. Chậc, Tư Đồ và cái bóng đó nhất định có quan hệ rất thân mật, bằng không với tính tình của Tư Đồ làm sao chịu để yên không đánh trả mà còn cho tên đó ăn miễn phí.” Nhìn Tư Đồ đau đớn Hồng Diệp có vẻ rất hớn hở, hơn nữa còn gật gù đánh giá.



“A! Cái bóng trắng đó xông về phía Đỗ Uy kìa! Bóng trắng đó chắc chắn có thù với hai kẻ Tôn, Đỗ, nhưng mà… Lạ thật, Tư Đồ vì sao muốn cản trở bóng trắng? Lẽ nào anh ấy quen với Đỗ Uy?” Thành Chu lấy làm lạ bèn hỏi.



Chẳng lẽ Tư Đồ không buồn phản kháng khiến bóng trắng thấy chán?



Bóng trắng buông Tư Đồ ra, thả cho tóc nhét đầy mồm gã Đỗ Uy đang bị mấy con quỷ quấn vào tay chân.



Những tên cô hồn kia nhìn thấy hành động của bóng trắng thì đều tản ra như đang kiêng kỵ gì đó.



Nhìn thấy bóng trắng kéo caravat của Tôn Quốc Hoằng xuống quấn vào cổ Đỗ Uy, Tư Đồ lại sải bước lướt đến trước mặt Đỗ Uy.



Lũ cô hồn dã quỷ đang tìm cơ hội hóng hớt, thấy Tư Đồ xuất hiện thì chẳng phải kiêng kỵ nữa mà chuyển sang sợ hãi, bỏ chạy tán loạn khắp phòng như ong vỡ tổ.



Kết quả là chỉ trong giây lát, nửa bên phòng Tư Đồ đang đứng chỉ còn lại ba kẻ: Chính anh ta, bóng trắng và Đỗ Uy.



Cổ Đỗ Uy bị caravat siết chặt, gã đưa tay lên túm lấy nhưng cũng vô dụng, cổ gã bị một sức mạnh phi thường kéo lên trần nhà.



Tư Đồ đột nhiên búng tay cái tách, đèn trong phòng sáng bừng lên.



“Tư Đồ Tranh?! KHÔNG THỂ NÀO!!!” Tiếng thét chói tai của Tôn Quốc Hoằng từ đầu bên kia căn phòng vang lên, không biết có phải do quá hoảng hoặc quá sợ hay không mà gã gào lạc cả giọng.



Hai mắt Đỗ Uy trợn lớn, gã muốn kêu la nhưng không thể nào thốt lên thành tiếng.



Nỗi sợ hãi tột độ khiến gã chẳng còn khống chế được tiêu tiểu của mình, Tư Đồ tỏ vẻ ghê tởm lùi lại một bước.



“Tách.” Đèn trong phòng lại tắt đi.



Tư Đồ liếc bóng trắng một cái.



Bóng trắng lóe lên như muốn dằn mặt.



Hai chân Đỗ Uy lập tức rời khỏi mặt đất, trong nháy mắt sắc mặt đỏ bừng, chẳng bao lâu sau đôi mắt dần trắng dã, cuối cùng lưỡi cùng thè hẳn ra ngoài.



“Bật đèn bật đèn! Thả tao ra! Rốt cuộc tụi mày là cái thứ gì? Cứu tôi với! Ai cứu tôi với! Vệ sĩ! Vệ sĩ mấy người biến đi đâu cả rồi!”



Tiếng gào thét thảm thiết của Tôn Quốc Hoằng hai gã vệ sĩ nghe thấy, rõ ràng chạy về phía phát ra âm thanh nhưng lúc nào cũng vồ hục.
“Là cô Hà dạy vẽ đó. Cô nói IQ con cao quá, giống như thiên tài vậy đó.”



“Hả? Cô ấy nói hồi nào? Sớm nói… Đó là lời giáo viên nên nói ra sao? Cô giáo kia có đạo đức không hả? Phủi mồm phủi mồm! Đừng nghe cô ta nói nhảm.” Thành Chu giận điên người, định bụng tuần sau đi khiếu nại cô giáo kia.



“Ừ!” Hai người như có cùng chung mối thù, Hồng Diệp gật đầu lia lịa, tiện thể giấu luôn nguyên nhân và quá trình tại sao cô Hà lại nói như vậy. Với nó mà nói, kết quả là quan trọng nhất.



Thành Chu cảm thấy đứa con bé bỏng của mình chắc chắn đã thiệt thòi nhiều – Người làm cha thường chọn mắt nhắm mắt mở kiêm mất trí nhớ chọn lọc.



Thành Chu xót con ôm nó vào lòng, hôn chùn chụt lên gương mặt của bé con, cầm lấy tay nó và dịu dàng nói: “Cục cưng, trí thông minh của con là được trời cho, năng lực của con là món quà thần linh ban tặng, con là con cưng của trời, gặp chuyện gì chỉ cần có con là tai qua nạn khỏi hết. Dù con có thế nào ba cũng cùng con gánh gác, tương lai con nhất định sẽ sống vui vẻ, khỏe mạnh và thọ tới trăm tuổi.”



“Thọ tới trăm tuổi?” Hồng Diệp phì cười, chọc chọc cổ họng của ông già nhà nó, “Ba nè, ba đang trù con ấy hả?”



“…” Thành Chu câm nín, sau đó thử thăm dò: “Vậy thì thọ tới ngàn tuổi?”



“Dù sao trái đất có tận thế con cũng không bị diệt vong.” Hồng Diệp bắt lấy tay Thành Chu cho vào mồm. Dạo này nó rất thích lấy Thành Chu mài răng, về phần dùng bộ phận nào nó chẳng kén chọn đâu.



Hai “cha con” âu yếm với nhau khiến hai gã độc thân trông mà đỏ mắt vì ganh tỵ.



Họ cũng muốn có một đứa con đáng yêu như thế, con gái cũng được, chỉ cần nó sống khỏe mạnh họ chẳng đòi hỏi gì hết.



Nhưng giờ bà xã họ ở chốn nào họ còn chưa biết nữa là.



“Sao Hồng Loan của hai người chuyển động, sắp tới rồi.” Hồng Diệp tâm trạng tốt nên thuận miệng phán tặng một câu.



“Hả? Thật sao? Chuyện này mà ngài cũng biết?” Triệu Cảm nhảy dựng lên trước.



“Thầy nhỏ à, không không không, tiểu thần tiên, ngài xem giùm bọn tôi với, chừng nào bọn tôi mới tìm được vợ?”



“Ừm? Để ba ta xem cho ngươi.”



Thành Chu vừa nghe thấy thế thì lập tức ngứa tay, “Nào nào nào để tôi xem cho nhé.”



Hình ảnh trên bàn vẫn đang chạy không ngừng, chẳng qua bốn người trong phòng tạm thời quên không để ý tới.



Hồng Diệp ngại xảy ra chuyện khác nên dọn hết chúng đi.



Kết quả là khi Tư Đồ bi thương xuất hiện trong phòng, anh ta nhìn thấy cả đám đang vui vẻ tám chuyện mối quan hệ giữa số đào hoa, cung hoàng đạo và ngày sinh tháng đẻ.



Hồng Diệp gãi lòng bàn tay ông già nhà nó, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên quan sát mặt mũi của anh, miệng lẩm bẩm gì đó, gương mặt bé bỏng trông vô cùng nghiêm túc – Nó phải cắt đứt tất cả khả năng ba nó tìm được mẹ kế cho nó!



Thành Chu thì đang dùng Chu Dịch bói giúp Phong Thu và Triệu Cảm xem chừng nào kết hôn.



Phong Thu và Triệu Cảm vừa hồi hộp trông mong Thành Chu cho họ biết kết quả, vừa đấu võ mồm công kích nhóm máu và chòm sao của đối phương, thi nhau lấy cả đống ví dụ nói xem nhóm máu của người kia có tác hại thế nào trong quân đội.