Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Chương 84 : Mặt đỏ again

Ngày đăng: 20:34 26/05/20


Hội trường một mảnh lặng lẽ, tất cả mọi người nhìn người tại cửa.



Chỉ có người chủ trì không đúng lúc mà cười ha ha, nói: “Mọi người không ngờ tới sao, em gái chữ cái của chúng ta là vị soái ca đây.”



Nói đến thì cái tên ‘em gái chữ cái’ vẫn là Tư Hạo Lam gọi, mọi người thấy ID của cô là tiện tay đánh một chuỗi chữ cái, thấy Tư Hạo Lam kêu vậy nên những người khác cũng đồng thời gọi theo.



Sau khi người chủ trì nói lời này, mọi người mới có thể xác định nam nhân ở cửa đúng là em gái chữ cái.



… Chỉ không giống với trong tưởng tượng nha.



Nam nhân kia thậm chí không có cách nào gọi là ‘soái ca’, khí chất của người y không phải như vậy. Nói y trẻ tuổi y lại mang theo chút kiêu ngạo xa cách, nói y thành thục y thì y thoạt nhìn rất nhã nhặn trẻ trung. Y từ từ đi tới, đi đứng tựa hồ không tiện lắm, nhưng mà vẫn thong dong trấn định.



Ở đây chỉ có ông chủ là biết người này không chỉ là fan số một mà còn là kim chủ ba ba.



Tiệc sinh nhật lần này của Tư Hạo Lam, công ty chủ động hỏi thăm em gái chữ cái, theo lệ hỏi cô xem có muốn tới tham gia không. Vốn là không hy vọng gì, bởi vì mỗi lần em gái chữ cái đều từ chối, ai ngờ lần này cô lại đáp ứng.



Không chỉ đáp ứng mà còn chủ động liên hệ cùng với ông chủ. Ông chủ vì thế mới biết em gái chữ cái cùng kim chủ ba ba là cùng một người.



Ông chủ không khỏi một lần nữa cảm khái, kim chủ ba ba thật sự là sủng Lam Lam đến tận bầu trời, bề ngoài thân phận lớn vung tay quá trán* cho Tư Hạo Lam tiêu tiền, bên dưới còn ngầm nuôi một cái tài khoản riêng để tiếp tục sủng, rắm cầu vồng của em gái chữ cái kia quả thực thổi tới vũ trụ, nếu không có tình cảm chân thật sẽ thổi không ra đâu.



*phóng khoáng, chi tiêu lãng phí



Hơn nữa, trước mắt có vẻ là Tư Hạo Lam lại giận dỗi với kim chủ ba ba, vì vậy ông chủ cùng Kha Lâm cùng nhau sắp xếp, muốn tạo cho Tư Hạo Lam một niềm vui bất ngờ.



Kha Lâm đi tới hàng ghế phía trước, nhân viên công tác chỉ chỗ cho y ngồi xuống, y chậm rãi sử dụng gậy chống phụ trợ mình tới chỗ ngồi, động tác còn có chút trì độn cùng vất vả, giống như không hề quen thuộc. Nhân viên công tác ở bên cạnh giúp một tay, cuối cùng y vẫn thành công mà an ổn ngồi xuống ghế.



Sau đó y ngẩng đầu lên, khóe môi nhếch lên ý cười nhàn nhạt, nhìn Tư Hạo Lam.



Tư Hạo Lam cũng nhìn Kha Lâm như vậy, từ khi y xuất hiện ở cửa hội trường, ánh mắt Tư hạo Lam vẫn dính trên người y, thậm chí có chút xuất thần.



Lúc này những người khác mới phản ứng được, dồn dập vỗ tay, người chủ trì cười hỏi Tư Hạo Lam: “Tư lão sư nhìn thấy fan số một của mình là một vị soái ca, cảm giác bây giờ như thế nào?”



Tư Hạo Lam dường như không nghe được lời của người chủ trì, chỉ chuyên chú nhìn Kha Lâm. Người chủ trì không thể không lặng lẽ nhắc nhở hắn một chút, hắn mới phục hồi lại tinh thần, mờ mịt nói: “Hạnh phúc, thật hạnh phúc.”



Người chủ trì cười nói thêm mấy câu hài hước, nhưng tất cả những thứ này Tư Hạo Lam đều không nghe thấy.



Người chủ trì thay đổi chủ đề qua Kha Lâm, hỏi y vẫn luôn toàn lực ủng hộ Tư lão sư, hiện tại rốt cuộc gặp mặt được thần tượng, có lời gì muốn nói với thần tượng hay không.



Kha Lâm cười, bảo: “Chúc Tư lão sư sinh nhật vui vẻ.”




Ánh mắt Tư Hạo Lam lóe lên thần sắc mất mát, nói: “Tật xấu kia không còn nữa.”



Nhất định có liên quan đến chuyện phát sinh buổi tối ngày hôm ấy, cũng có liên quan tới những thảo dược kia.



Kha Lâm nghĩ một lúc, đại khái có thể suy đoán sự quan hệ của mọi chuyện, không thèm giả bộ nữa, đứng lên quăng cây gậy qua một bên, một tay nâng mặt Tư Hạo Lam lên, nhìn hắn chằm chằm, nói: “Đây chính là nguyên nhân em rời nhà trốn đi?”



Thần sắc Tư Hạo Lam trắng bệch, gật gật đầu.



Thứ đã từng cắm rễ trong thân thể hắn không còn, cư nhiên lại ảnh hướng lớn đối với hắn như vậy, hắn không bao giờ là con thỏ mềm mại mà Kha Lâm yêu thích nữa.



Như bây giờ mới là dáng vẻ hắn vốn có, không biết Kha Lâm có thể chấp nhận hay không.



Cho nên hắn sợ hãi mà chạy trốn.



Kha Lâm quả thực dở khóc dở cười, Tư Hạo Lam lúc thường vô tư, không ngờ lại có một ngày lo được lo mất.



Nguyên lai một người xem bản thân ta là vô địch một khi rơi vào trong lưới tình cũng sẽ ngốc ngếch đến đáng yêu.



“Lam Lam ngốc.” Kha Lâm thẳng thắn cúi đầu, trực tiếp hôn hắn.



Y vừa hôn Tư Hạo Lam, vừa thấp giọng nói: “Em cho rằng thiếu đi thứ đó giữa chúng ta sẽ bất đồng sao? Không bao giờ.”



“Em xem, em hôn lên vẫn ngọt như vậy.”



“Không đúng, thậm chí so với trước đây càng ngọt hơn, đã bảo là phải quản cho kỹ cái miệng của em rồi mà, có phải là lén lút ăn đường không?”



“Em lần này chạy trốn nhất định phải phạt nặng, bởi vì em lấy trái tim của anh trộm đi mất rồi.”



“Em yên tâm, thủ đoạn trừng phạt của anh là phạt em ba ngày không xuống giường được.”



Tư Hạo Lam bị y ôm vào trong ngực hôn, từ trong ra ngoài bị ăn sạch, lắng nghe hơi thở cùng những lời nói táo bạo của y, dần dần khuôn mặt không chịu được, bắt đầu ửng hồng.



Mãi đến tận khi nghe được Kha Lâm nói một câu “Em nếu vẫn còn lo lắng, không biết làm thế nào để yêu anh, anh có thể dạy cho em a”, “Bất quá không cho phép em lại ngốc như vậy, ngốc đến mức chỉ có anh mới cần.”



Tư Hạo Lam triệt để mặt đỏ tới mang tai.



Oa, đừng nói nữa, cái tên nam nhân phóng đãng này, học từ đâu mấy câu ấy vậy, hắn xấu hổ tới nỗi chân run, sắp đứng không nổi luôn rồi.