Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Chương 85 : Cầu hôn

Ngày đăng: 20:34 26/05/20


Toàn bộ cơ thể Tư Hạo Lam khuỵu xuống, Kha Lâm ôm hắn, cảm giác vòng eo trong tay nhỏ mềm giống như rắn nước. Y liếm liếm khóe miệng của hắn, nói: “Đây không phải là vẫn giống trước kia sao?”



Tư Hạo Lam: “…”



Lời tâm tình đàng hoàng trịnh trọng của Kha Lâm còn đáng sợ hơn chương trình của nhân viên quản lý, thất lễ thất lễ.



Tư Hạo Lam phát hiện mình thật sự đã nghĩ quá rồi, khi đối mặt với Kha Lâm cho dù không có chương trình nạy nọ, hắn vẫn như thường mặt nên đỏ thì đỏ, chân nên run thì run, vì thế hắn phóng túng bản thân, nhào vào trong lồng ngực Kha Lâm, nói: “Giống nhau giống nhau, vẫn luôn giống nhau.”



Từ khi hắn sinh ra, nhân viên quản lý cùng hệ thống nghĩ ra đủ mọi biện pháp để tiêu diệt hắn, ở trên người hắn thêm vào đủ các loại chương trình phụ kiện, nhưng hắn trước sau như một, chưa bao giờ thay đổi.



Trước đây đã không, tương lai cũng sẽ không.



Kha Lâm cảm nhận được cảm xúc khó giải thích của người trong lồng ngực, coi như hắn đang làm nũng, yên lặng mà vòng tay qua hông của hắn, nhẹ giọng nói: “Sinh nhật vui vẻ, Lam Lam.”



Cho dù là ngày sinh nhật giả, Tư Hạo Lam cũng đáp lại.



Hắn chôn mình trong lồng ngực của Kha Lâm, không muốn đứng dậy, qua một lúc lâu mới phản ứng lại, vội vã xem chân Kha Lâm, hỏi: “Chân có đau hay không, có phải là đứng rất mệt hay không?”



Kha Lâm tùy ý hắn vươn tay đụng vào chân của mình, cảm giác có chút ngứa ngáy, loại tri giác này đã lâu y không cảm nhận qua, không nhịn được nghĩ về dư vị của nó một lát mới nói: “Không mệt, anh đang hồi phục rất tích cực.”



Những tiên thảo đó có thể đả thông gân mạch tắc nghẽn, nhưng chân của Kha Lâm đã một thời gian rất dài không sử dụng, cơ bắp héo rút tương đối nhiều, cần phải luyện tập hồi phục chức năng.



Hồi phục là một quá trình cực khổ, thế nhưng loại khổ cực này đối với Kha Lâm mà nói đều ngọt ngào, y thậm chí tham lam hưởng thụ phần khổ cực cùng đau đớn này. Chúng so với không có cảm giác gì thì tốt hơn nhiều lắm.



Tư Hạo Lam có chút ủ rũ, thời khắc quan trọng như vậy hắn không kề cận bên người Kha Lâm, không khỏi có chút tiếc nuối, nói: “Em không giúp gì được anh.”



Kha Lâm bật cười bảo: “Em sao lại không giúp gì? Em là đại bảo bối của anh.”



Đại bảo bối là cái quỷ gì? Tư Hạo Lam bị hồ ngôn loạn ngữ của hắn chọc cho chịu không nổi, ai ngờ Kha Lâm lại nghiêm túc nói: “Lam Lam, bởi vì em ở bên cạnh anh, cho nên anh mới được như ngày hôm nay.”



Đời người dài như vậy, y hao hết thời gian mười năm muốn từ đáy vực bò lên, chân của y phế bỏ, chỉ còn đôi tay trần, mỗi lần leo lên được một mét, hai tay bám lên vách núi cheo leo sẽ bị ma sát tới máu me đầm đìa.



Chưa kể đến bên cạnh còn có con kên kên vờn quanh, chờ mổ máu thịt của y, ở rìa thung lũng còn có tiểu nhân đứng trông, đợi khoảnh khắc y bò ra ngoài sẽ mạnh mẽ đạp y trở lại.



Lúc này, Tư Hạo Lam đến, vươn hai tay ra với y.



Tư Hạo Lam không chỉ kéo y lên, còn để y một lần nữa vững vàng đặt chân trên mặt đất, lần thứ hai học được cách bước đi.



“Anh quả thực không dám nghĩ đến nếu không có em, anh sẽ như thế nào.” Kha Lâm nói.



Cuộc sống không có Tư Hạo Lam nhất định là một cuộc sống rất khủng khiếp, cô độc hiu quanh, cùng Tư gia và Lý gia triền đấu không ngớt, cuối cùng u sầu chết đi trong giấc mơ không đạt thành.



Kiếp trước y rốt cuộc đã tu luyện được phức lành nào để Tư Hạo Lam có thể đến bên cạnh mình.




Đoàn xe di chuyển trong thành phố, buổi tối không còn một mảnh đen kịt mà là được bao quanh bởi những ánh đèn đầy màu sắc. Loại ánh sáng thế tục này cũng không còn chói mắt, trái lại tỏa sáng ôn nhu.



Kha Lâm vẫn luôn nắm chặt tay Tư Hạo Lam không buông, Tư Hạo Lam kiên nhẫn ngồi trên xe, cũng không hỏi bọn họ muốn đi đâu.



Cuối cùng, xe dừng lại trước cửa khách sạn cao cấp nhất trong thành phố.



Tư Hạo Lam á khẩu, không phát ra được tiếng nào.



Chuyện này… Tâm của Tư Mã Chiêu* a.



* ‘Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy’ là một câu thành ngữ nổi tiếng nói về ý đồ không thể che giấu của một người.



Kha Lâm hào hứng lôi kéo Tư Hạo Lam xuống xe, một mạch mang hắn lên tầng cao nhất của khách sạn.



Đẩy cửa phòng ra, màu đỏ chói lóa đập vào mí mắt, khắp phòng là hoa hồng yêu diễm ướt át, tản ra mùi thơm ngát lãng mạn.



Kha Lâm đi rất chậm, dẫn Tư Hạo Lam bước qua biển hoa, bầu không khí quá mức nồng nàn, dường như ngay cả góc áo cũng nhiễm phải hương hoa.



Kẻ ngu si cũng biết tiếp đó sẽ phát sinh cái gì, hai người đi tới phòng ngủ phía trong cùng, chiếc giường lớn ở giữa gian phòng cũng tràn đầy cánh hoa hồng.



Kha Lâm đặt Tư Hạo Lam lên trong những cách hoa tươi mới, để hắn ngửa mặt nằm, tùy ý để màu đỏ nhấn chìm lấy hắn.



Sau đó Kha Lâm sải bước tới giường, quỳ gối bên người hắn, nói: “Trước đây khổ cực em, ngày hôm nay toàn bộ đều giao cho anh.”



Tư Hạo Lam không nhịn được cười rộ lên, nhìn đôi mắt bởi vì dục vọng mà đen láy tới tỏa sáng của y, nói: “Được nha, ngày hôm nay em liền nằm bất động.”



Trên mặt Kha Lâm lập tức hiện lên thần sắc xoắn xuýt: “Không cử động cũng không tiện, hay là em vẫn cứ phối hợp một chút đi.”



Tư Hạo Lam mím môi cười nhìn y di chuyển tới bên tủ đầu giường, từ bên trong lấy ra một số lượng lớn các túi nhỏ đầy màu sắc.



“Anh chuẩn bị nhiều lắm.” Kha Lâm nhìn Tư Hạo Lam, bày những thứ đó ra trên đầu giường, hỏi, “Em thích vị gì?”



Tư Hạo Lam vươn người nằm nghiêng, lấy ngón tay đùa bỡn, phóng đãng nói: “Vị dâu tây.”



Nhắc đến dâu tây, Kha Lâm liền nghĩ đến một chuyện: “Dâu tây trong ruộng toàn bộ không thấy nữa, Triệu Kỳ còn thương tâm rất lâu.”



Tư Hạo Lam cười ha hả, nói: “Bị tên nào đó đổi lấy, ăn hết rồi.”



Nhân viên quản lý nhất định là cố ý, bằng không nhiều bắp cải với cà rốt như vậy mà không chọn, tại sao lại cố tình chọn dâu tây đổi thành tiên thảo.



Kha Lâm cầm lấy bao bì vị dâu tây, nghiêng người tiến lên bao bọc lấy Tư Hạo Lam, lấy môi niêm phong lại nụ cười của hắn, nói: “Rốt cuộc có thể đổi các tư thế khác nhau. Em nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, anh có thật nhiều thứ muốn cùng em đồng thời thử nghiệm đó.”