Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Chương 9 : Martha

Ngày đăng: 12:27 30/04/20


Tư Hạo Lam thoát khỏi giam cầm, ngồi trên giường hồi phục nhịp thở. Kha Lâm âm u chăm chú quan sát y. Đôi mắt đen láy không hề di chuyển, nhìn chằm chằm Tư Hạo Lam. Tư Hạo Lam cũng ngước mắt nhìn thẳng hắn. Ánh mắt Kha Lâm rất phức tạp, Tư Hạo Lam nhìn không hiểu.



Không phải tên biến thái này vẫn còn chiêu chứ!



Tư Hạo Lam căng cứng cơ thể chờ đợi Kha Lâm tiếp tục gây khó dễ. Nhưng Kha Lâm chỉ nhìn y thật sâu, sau đó đổi hướng xe lăn, đi ra cửa, cứ như vậy trực tiếp biến mất. Tư Hạo Lam nhìn theo hắn, đợi một lúc, xác định hắn sẽ không quay trở lại, lúc này mới thả lỏng bản thân, nặng nề ngã trên giường.



Cùng người điên lăn qua lăn lại thật cmn mệt mỏi.



Tâm trí y đột nhiên dừng lại.



Nhưng mà cũng rất kích thích ~



Kha Lâm rời khỏi phòng Tư Hạo Lam, theo thang máy xuống tầng một, gặp Mai Khâm đang ở dưới lầu. Mai Khâm lo lắng sốt ruột nhìn thiếu gia nhà mình, hỏi: "Ban nãy tôi nghe thấy tiếng động rất lớn, không sảy ra chuyện gì chứ?"



Kha Lâm không hé răng, một lát sau mới nói: "Hắn không giống trong tưởng tượng của ta."



Mai Khâm chậm nửa nhịp mới ngộ ra hắn đang chỉ Tư Hạo Lam, vì thế phụ họa nói: "Đúng vậy. Tôi thấy tính cách của cậu ấy không giống Tư Ích Niên. Hù dọa cậu ấy là được, đừng thái quá."



"Không, ta nói ta gặp phải cao thủ rồi." Kha Lâm nặng nề nói.



"Cái gì?" Mai Khâm nghe không hiểu.



Kha Lâm vẻ mặt nghiêm trọng, hoàn toàn không giống đang nói giỡn. "Người này kỹ năng diễn kinh người. Một giây trước còn đáng thương hề hề, yếu đuối đến mức khiến ta phải mềm lòng, cảm giác như ta đang ức hiếp hắn."



Cậu thực sự đang ức hiếp hắn. Mai Khâm muốn nói sự thật này cho Kha Lâm liền bị câu nói tiếp theo của hắn ngắt lời.



"Sau một giây, hắn liền bẻ gãy thành giường."



Mai Khâm cảm thấy không hiểu lắm, có điều anh ta cũng không nhất định muốn biết.



Kha Lâm nôn nóng sờ sờ cằm, cau mày vô cùng sầu lo: "Không ngờ hắn khó đối phó như vậy. Hoàn toàn không đi theo kịch bản của ta."



Mai Khâm nghĩ thầm ai cũng không theo kịp kịch bản của cậu.



Mai Khâm tiếp tục khuyên Kha Lâm: "Vậy thì quên đi, cậu ấy còn muốn bỏ trốn thì để cho cậu ấy đi thôi."



"Như vậy sao được. Không chừng Tư Ích Niên nhận ra cái gì, chờ con trai mật báo cho hắn." Kha Lâm cau mày, vô cùng phức tạp. "HẮN đặc biệt lạt mềm buộc chặt, thủ đoạn cao siêu. May mắn định lực ta tốt nếu không đã bị dáng vẻ yếu đuối của hắn nhất thời mê hoặc."



Sao nghe cứ kỳ kỳ.
Kha Lâm còn có bản lĩnh này?



Tư Hạo Lam hiếm khi khinh ngạc, có lẽ biểu cảm của y quá rõ ràng, khiến Mai Khâm cũng đồng thời ngạc nhiên, hỏi: "Cậu không biết vốn dĩ Kha gia là một đại gia tộc trong ngành sản xuất công nghiệp sao?"



Tư Hạo Lam vẻ mặt khó hiểu: "Tại sao ta phải biết?"



Mai Khâm không ngờ y cái gì cũng không biết, cứ mơ mơ hồ hồ như vậy bị ông bố của mình bán đi làm vợ xung hỉ, trong lòng đồng cảm sâu sắc, liền giải thích một số chuyện của Kha gia cho Tư Hạo Lam.



"Ban đầu khi mới lập nghiệp Kha gia chỉ sản xuất linh kiện máy móc, sau đó trở thành nhà sản xuất thiết bị điện lớn. Năm đó gần như trong mỗi gia đình đều có thiết bị gia dụng được sản xuất bởi Kha gia. Từ nhỏ Kha thiếu gia đã mưa dầm thấm đất, vô cùng thích tự tay chế tạo một ít đồ vật. Cậu ấy còn từng nhận giải nhất cuộc thi sáng kiến thanh thiếu niên, được khen ngợi là thiếu niên thiên tài. Tất cả mọi người đều nói tương lai cậu ấy sẽ kế thừa sự nghiệp của cha. Kha gia có người kế tục."



Mai Khâm kể chuyện của Kha Lâm, trên mặt hiện lên niềm kiêu hãnh và tự hào. Anh nhìn vào mắt Tư Hạo Lam, phần hoài niệm này liền dần dần phai nhạt, Mai quản gia thu hồi nụ cười. Dưới loại tình huống này ai cũng thắc mắc năm đó Kha gia vinh quang như vậy, Kha thiếu gia cũng thông minh như vậy, tại sao lại suy tàn như bây giờ. Một người dẫn theo một quản gia cùng một con robot ở trong tòa dinh thự cũ nát.



Nhưng Mai Khâm vẫn bình tĩnh mà nói: "Ăn sáng đi. Tiên sinh còn đang nghỉ ngơi, sẽ ra ăn sau."



Mai quản gia nhớ lại quá khứ khi anh ta còn gọi Kha Lâm là thiếu gia, hiện tại đã gọi hắn là tiên sinh.



Tư Hạo Lam không phải là người hiếu kỳ. Người khác từng tốt từng xấu ra sao đối với y đều không liên quan. Y chỉ quan tâm có bữa sáng ăn hay không thôi.



"Tại sao lại là bánh bao chay?" Tư Hạo Lam phẫn nộ rồi.



Mai Khâm vô tội nói: "Buổi sáng ăn thịt không tốt cho tiêu hóa."



Sau khi Tư Hạo Lam miễn cưỡng nhét mười mấy chiếc bánh bao, bữa sáng kết thúc. Thế mà Kha Lâm vẫn chưa rời giường, Tư Hạo Lam nghi ngờ sâu sắc Kha thiếu gia chẳng lẽ không thể gặp ánh sáng, ngày ngủ đêm phát điên.



Bao tử của Tư Hạo Lam bị cải trắng rau rau hẹ lấp đầy, đi loanh quanh trong nhà cho tiêu hóa tiện thể tìm Martha chăm chỉ. Mai Khâm không cản y. Cuối cùng y ở cửa phòng sách tái ngộ cô người máy giúp việc.



Ước chừng để Kha Lâm tiện đi lại, phòng đọc sách và các phòng chủ khác đều nằm dưới tầng một, Martha vô cùng cố gắng quét dọn tầng một. Cây chổi dưới thân cô không ngừng quét trên mặt đất, một bên đem bụi bặm rác rưởi đổ vào túi rác trong bụng. Tư Hạo Lam rảnh rỗi không có việc gì, đi theo sau xem cô làm việc.



"Này!" Tư Hạo Lam thử trao đổi với cô. "Ta thấy ngươi rất chịu khó. Tuy rằng ngươi là con gái nhưng ta cũng không để ý."



Câu này đối với Martha mà nói có chút phức tạp. Cô không hiểu nó có ý gì, màn hình trên đầu hiện ra dấu chấm hỏi.



"Ta nhận ngươi làm thủ hạ."



Trong cái thế giới không có gì đặc biệt Tư Hạo Lam cảm thấy rất hứng thú với Martha. Nếu Mai quản gia vẫn một lòng hướng về Kha Lâm, y thu nạp người máy cũng được.



Martha có lẽ vẫn không hiểu y đang nói gì, nhưng căn cứ vào thuật toán, vui vẻ đưa ra câu trả lời: "Vâng, chủ nhân."