Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Chương 8 : Tiểu thuyết tài liệu

Ngày đăng: 12:27 30/04/20


Tư Hạo Lam vừa thấy liền lộ ra vẻ mặt ghét bỏ. Chẳng trách Kha Lâm biến thái như vậy, hằng ngày đọc mấy thứ kỳ kỳ quái quái.



Ở phía sau Mai Khâm cũng nhìn thấy, ho khan một tiếng đi lên lấy quyển sách trong tay Kha Lâm, nói: "Tiên sinh, ít xem loại tiểu thuyết này một chút, không có lợi cho sức khỏe thể chất và tinh thần."



Tuy rằng vốn đã rất không khỏe mạnh.



Kha Lâm không tình nguyện, nói: "Rảnh rỗi đến nhàm chán tùy tiện xem." Nói xong, hắn lại nhìn về phía Tư Hạo Lam, cười như không cười. "Nhưng sau này bà xã lại bỏ trốn phải vội vã bắt về, phong phú đến mấy cũng không có thời gian để đọc."



Hiển nhiên "bà xã bỏ trốn" trong miệng hắn chính là chỉ Tư Hạo Lam. Tư Hạo Lam bị hắn nhắc đến toàn thân nổi da gà, tức giận trừng mắt, trên tay ôm chặt thứ gì đó.



Thật muốn đánh hắn.



Tư Hạo Lam ôm thùng giấy trên tay, đứng ở một góc dùng ánh mắt giết chết Kha Lâm, nhưng không tiến lại gần.



"Đó là cái gì?" Kha Lâm hỏi Tư Hạo Lam ôm cái gì đó.



Mai Khâm trầm mặc một hồi, gian nan mà nói: "Đó là thùng gà rán Toàn Gia... Trên đường trở về đi ngang qua cửa hàng đồ ăn nhanh, Tư thiếu gia nhất định phải xuống xe mua."



Kha Lâm bất khả tư nghị (là một thuật ngữ Phật giáo nói đến những điều mình không thể hiểu được) nhìn Tư Hạo Lam.



Buổi sáng Tư Hạo Lam chén sạch đồ ăn, một chút cũng không để lại cho hắn hại hắn nhịn đói cả một ngày, hiện tại bụng vẫn đang reo, thế mà trên đường về còn dám tơ tưởng đến cánh gà? Lại còn mua tận hai thùng? Không thể tin được, trong nhà hắn vậy mà lại xuất hiện loại đồ ăn rác rưởi này. Kha Lâm vuốt tay vịn xe lăn, ngăn chặn cơn xúc động muốn co rút khóe miệng.



Tư Hạo Lam ôm chặt chân gà cánh gà trong lòng ngực, vẻ mặt cảnh giác, bộ dáng bảo vệ đồ ăn điển hình.



Kha Lâm tủm tỉm cười, nói: "Sao ngươi cách ta xa như vậy, lại đây chút đi. Dù buổi sáng ngươi ăn bữa sáng của ta, ta cũng không so đo với ngươi."



Tư Hạo Lam trốn xa hơn.



Mai Khâm không chịu nổi loại đối thoại ấu trĩ này, nói: "Tôi đi chuẩn bị bữa tối." Nói xong anh ta lặn mất.



Kha Lâm vẫy tay gọi Tư Hạo Lam: "Không cần sợ ta. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ngày mai ta sẽ gửi trước cho ba ngươi một số tiền."



Tư Hạo Lam nghĩ thầm, lão tử mà sợ ngươi? Nhưng y chỉ dám nghĩ chứ không tới gần, trái lại nói: "Đừng đưa tiền cho ông ta, trực tiếp đưa cho ta."



Kha Lâm: "..." Có chút thú vị.



Kha Lâm đẩy xe lăn đến gần Tư Hạo Lam, mặt Tư Hạo Lam càng ngày càng hồng.
Tư Hạo Lam nằm trên giường, nhìn Kha Lâm lấy ra một chiếc còng tay, trên bánh xe lăn vươn người kéo cổ tay phải mềm mại của y, đem y khóa trên thành giường. Bọn họ dán vào nhau quá gần. Tư Hạo Lam mất đi toàn bộ sức lực, tùy ý để Kha Lâm xâm chiếm. Kha Lâm cũng không hề thoải mái, toàn thân toát mồ hôi, khuôn mặt hồng hào dị thường, ánh mắt lấp lánh hưng phấn quỷ dị.



Tư Hạo Lam điên cuồng mắng, đồ biến thái!



Kha Lâm rốt cục thỏa mãn, cười tủm tỉm nhìn Tư Hạo Lam nói: "Cuối cùng cũng bắt được ngươi. Còng tay đặc chế, sử dụng kim loại cường độ cao, ngươi tuyệt đối không bẻ được. Ngươi thành thành thật thật nằm cả đêm đi."



Gỡ được một bàn, Kha Lâm cảm thấy tâm tình rất tốt. Hắn thậm chí còn tốt bụng giúp Tư Hạo Lam điều chỉnh nhiệt độ trong phòng. Hắn vừa định rời đi, nhìn thoáng qua người trên giường, đột nhiên ngây ngẩn cả người.



Tư Hạo Lam một tay treo trên đầu giường, thẩn thể mềm nhũn, vô phương ứng đối mà nằm ở đó. Sắc đỏ trên mặt theo cổ lan xuống ngực, vừa rồi giãy giụa một lúc khiến quần áo y hơi xộc xệch, lộ ra xương quai xanh duyên dáng, thoạt nhìn yếu ớt mà xinh đẹp. Y nhìn Kha Lâm chằm chằm, ánh mắt vừa xấu hổ giận dữ lại vừa ấm ức. Đôi mắt ướt át phủ một tầng hơi nước.



Kha Lâm kinh ngạc.



Người này phản ứng giống y hệt trong cuốn "Tù ái ngược luyến: hôn thê bỏ trốn của tổng tài khát máu". Trong cuốn tiểu tuyết tình yêu kia, tổng tài trói vị hôn thê bỏ trốn trên giường, đoạn này miêu tả hoàn toàn giống với Tư Hạo Lam hiện tại.



Trong nháy mắt Kha Lâm có chút mê hoặc.



Chẳng lẽ quyển sách kia thực ra không phải tiểu thuyết đại chúng, mà là văn học tài liệu.



Kha Lâm mất tự nhiên ho khan một tiếng, sau đó hắn đồng thời cũng xấu hổ. Hắn ngồi bên cạnh giường, đưa tay sờ lên trán Tư Hạo Lam, nói: "Không phát sốt chứ, sao mặt lại đỏ như vậy?"



Tay hắn lạnh lạnh, động tác ngón tay rất nhẹ nhàng, đối với Tư Hạo Lam mà nói xúc cảm này quả thực họa vô đơn chí.



"Đừng chạm vào ta." Càng chạm cơ thể càng nóng, càng chạm càng không có sức lực.



Kha Lâm bỗng chốc rụt tay về, cách xa một chút, ánh mắt kỳ quái nhìn Tư Hạo Lam.



Tư Hạo Lam hít sâu một hơi, rốt cục cũng cảm thấy hơi thở thông thoáng không ít. Y thử kéo kéo còng tay khóa bên tay phải. Qủa nhiên còng tay giống như Kha Lâm nói vô cùng chắc chắn, thật sự không bẻ được.



Nhưng mà con mẹ nó, lão tử còn lâu mới chịu mấy chuyện này, ai cũng đừng hòng bẫy lão tử!



Mắt Tư Hạo Lam đỏ ngầu, nâng tay trái cầm chặt khung giường, cắn răng dùng sức, trực tiếp bẻ gãy đầu giường làm bằng gỗ. Đầu giường vỡ thành vài mảnh, Tư Hạo Lam hổn hển rút tay từ một đầu gỗ, cổ tay còn đeo còng khóa.



Kha Lâm: "..."



Trong tiểu thuyết "Hôn thê bỏ trốn của tổng tài khát máu" không có tình tiết tay không bẻ giường.