Nhân Vi Tự Kỉ Hoạt
Chương 31 : Có tâm tư sẽ có lời nói
Ngày đăng: 12:00 18/04/20
“Tiểu thư.” Xảo Nhi đóng lại cửa, bước vào nội thất.
“Sao rồi?” Khuynh Thành mềm mại đáng yêu nằm nghiêng tại giường, cánh tay ngọc chống cằm, vui vẻ nhìn hướng Xảo Nhi.
Xảo Nhi hướng Lưu Thị quỳ gối phúc thân, lập tức mặt hướng Khuynh Thành bẩm: “Đêm qua Hầu gia sau khi đi thăm tiểu thư, tại Cúc Hiên nạp Thu Sương. Hôm nay nàng ở trong tiểu viện của Diệp Liên rồi.”
“Thu Sương?” Sắc mặt hồng nhuận của Khuynh Thành phút chốc chuyển bạch, vội la lên: “Có phải là tứ đại tỳ Thu Sương?”
“Dạ.” Xảo Nhi gật đầu.
Lưu Thị thấy nữ nhi không vui, trấn an nói: “Nữ nhi, Hầu gia tuổi đã nhược quán, có hai ba thị thiếp cũng là hợp tình hợp lý. Huống chi, có khi là do ngươi thân thể không khỏe hắn mới nạp Thu Sương cũng không cũng biết chừng? Ngươi vừa đẻ non, hôm qua lại quỳ lâu như vậy. Đừng tức giận, thân thể còn cần điều dưỡng cho tốt.”
Lưu Thị biết nữ nhi tâm cao khí ngạo, nào biết lại đối với tiện nhân thứ xuất kia quỳ xuống cầu xin tha thứ. Bà ta vốn là không đồng ý, nhưng nữ nhi nói nếu không quỳ liền mất nhân tâm. Rơi vào đường cùng rồi, mặc kệ thế nào, hôm nay bà ta việc gì cũng đều dựa vào nữ nhi, còn muốn cứu ra nhi tử đang mắc lao lung, chỉ có thể tạm nhẫn. Nhưng đối với Khuynh Quốc thì càng hận đến thấu xương.
Khuynh Thành đáp ứng Lưu Thị, lẩm bẩm nói: “Cho dù thân thể của ta không tốt, không phải còn có Bích Đào, Khuynh Quốc sao? Vì sao phải nạp Thu Sương?”
Mắt Xảo Nhi vừa chuyển, cười gian nói: “Nô tỳ nghe nói Hầu gia vì chuyện của tiểu thư mà quở trách Khuynh Quốc.”
“A?” Lưu Thị vui vẻ: “Nói nghe một chút!”
“Dạ.” Xảo Nhi kể sinh động như thật chuyện nghe đồn ở hậu viện. “Hôm qua, Khuynh Thành tiểu thư quỳ trước cửa Hà Viên, Thu Sương nhìn thấy liền vì tiểu thư hướng Khuynh Quốc cầu tình. Ai ngờ lại bị Khuynh Quốc răn dạy một trận, gọi Xuân Phong thay Thu Sương, đem nàng trở lại Cúc Hiên.”
Lưu Thị nắm làn váy, nóng vội nói: “Sau đó thì sao?”
“Nô tỳ hiểu rõ.” Xảo Nhi vội vàng lên tiếng.
Khuynh Quốc nói: “Đi đi.”
“Dạ. Nô tỳ cáo lui.”
Xảo Nhi hướng Khuynh Quốc dập đầu, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng nhỏ, đóng lại cửa. Nàng bước nhanh mà đi, tìm chỗ khuất, lấy túi trong ngực mở ra. Bất thình lình rơi ra ba miếng giới chỉ, hai đôi khuyên tai, bốn cái vòng tay, một chuỗi minh châu. Tức khắc Xảo Nhi cười híp hết mắt, cầm từng món từng món vuốt vuốt, không nỡ buông tay.
Xảo Nhi tuy là nha đầu bán mình, không mang vật quý bao giờ, nhưng đồ trang sức của Khuynh Thành gần đây đều do nàng thu thập. Gặp nhiều hơn tất nhiên là tinh thông một hai. Xảo Nhi vuốt vòng tay ngọc bích, ước chừng đồ vật trong túi này sợ không dưới ngàn lượng vàng. Xảo Nhi hân hoan nhớ lại lần đầu khen thưởng, hôm nay thêm một số nữa cũng đủ cho nàng cả đời không có gì lo lắng.
Xảo Nhi nhớ lại ngày đó Khuynh Thành lấy ra chai thuốc đưa cho nàng, nói ra kế hoạch giết Diệp Liên bằng thuốc độc. Nàng sợ, nàng không muốn làm, lại càng sợ Khuynh Thành đem tai họa đẩy cho mình. Nàng mơ màng nhưng không biết làm sao, đành lặng lẽ tới tìm Khuynh Quốc, cầu Khuynh Quốc cứu mình một mạng.
Khuynh Quốc hỏi nàng, muốn sống hay là muốn chết? Nguyện giết người hay là nguyện bị giết? Diệp Liên không chết Khuynh Thành sẽ khó có thể xoay người, mà Xảo Nhi hẳn là quân cờ Khuynh Thành sẽ bỏ qua. Xảo Nhi nói nguyện đổi chủ tử hầu hạ, nguyện làm trâu làm ngựa, chỉ cầu Khuynh Quốc nể tình từ nhỏ cùng nhau lớn lên mà cứu nàng.
Khuynh Quốc lắc đầu cười lạnh, nói Xảo Nhi quá ngốc, thấy không rõ mình đã ở trong thế cục, không còn chỗ ẩn núp rồi. Khuynh Quốc đoán mẫu nữ Lưu Thị quen an nhàn, không giỏi quản lý. Chỉ ra cho Xảo Nhi nên biết được văn tự bán thân của mình ở nơi nào. Chỉ cần hủy khế ước, nàng là lương dân không còn là nô tài. Tĩnh Châu cách Yên Châu ngàn dặm, không người biết thân thế của Xảo Nhi. Tô gia chỉ còn lại Lưu Thị, Khuynh Thành. Chỉ cần nô dịch Tô gia đi hết, nếu như Xảo Nhi đi, không nhân chứng vật chứng, Khuynh Thành còn có thể bắt nàng thế nào?
Bây giờ thứ Xảo Nhi thiếu chẳng qua là vật ngoài thân. Xảo Nhi mười năm làm nô tài chịu khổ cực, đối với lời nói của Khuynh Quốc tâm động vạn phần. Sau khi lời nói nhẹ nhàng hơn, Khuynh Quốc dạy nàng hạ độc tránh tai mắt người khác như thế nào, cũng ưng thuận trả nàng nghìn lượng vàng.
Người có thể vì tiền mà sẵn sàng chết! Xảo Nhi làm. Khi hoàn thành, nghe được tin Diệp Liên chết, vừa vui vừa kinh sợ. Sau đó tay nàng được cầm trân bảo lại càng dứt khoát.
Xảo Nhi không biết Khuynh Quốc làm cách nào tránh tầm mắt người khác đi vào Mai Trai, đưa nàng đến phòng nhỏ chếch viện, dặn dò nàng làm việc. Nàng không muốn biết rõ, càng không cần biết rõ. Xảo Nhi chỉ nghĩ được thưởng mấy lần nữa, tìm thời cơ hỗn loạn xuất phủ mà đi, nửa đời sau này sẽ không cần phải nhìn sắc mặt người khác nữa.
Xảo Nhi nói với chính mình, nàng muốn ra khỏi Hầu phủ, rời xa Khuynh Thành. Thiên hạ to lớn, luôn luôn có chỗ cho nàng dung thân. Huống chi, nàng không phải là nha đầu một xu dính túi cũng không có nữa. Xảo Nhi kéo túi đầy căng, giấu kĩ vào trong người, khóe môi mỉm cười bước đi về hướng chủ viện.