Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung
Chương 3 : Hoàng đế
Ngày đăng: 20:16 19/04/20
Ngày qua ngày, cuộc sống của Lý Tiểu Dân ban ngày làm việc, ban đê thì tu luyện tiên pháp. Cuốn thiên thư kia cũng không chỉ có pháp môn tu hành tiên thuật, mà còn nói đến cách vận dụng chân khí tiến hành chiến đấu. Lý Tiểu Dân tiến hành tu luyện sơ qua, nhưng cũng cảm thấy được khí lực dần dần tăng lên, võ công dần dần thuần thục, đã đủ sức bảo vệ mình.
Mà Lan Nhi mới trải qua tư vị của tình yêu, không cưỡng lại được sự cám dỗ của Lý Tiểu Dân đối với nàng, thường thường thừa dịp nửa đêm chạy đến phòng Lý Tiểu Dân, cùng hắn ôm hôn vuốt ve. Mặc dù không đến mức mất hồn, nhưng cũng làm cho thiếu nữ như nàng trải qua việc này hưng phấn ngọt ngào mãi không thôi.
Mà Lý Tiểu Dân cũng không có nhàn rỗi, ở trên người nàng chiếm chút tiện nghi, cơ bản thân thể của Lan Nhi so với thân thể của hắn còn thấy quen thuộc hơn, mà thân thể thiếu nữ đang phát dục kia, da thịt trắng nõn bóng loáng như ngọc, làm cho Lý Tiểu Dân một đời xử nam sung sướng thỏa mãn lòng hiếu kỳ đối với phái nữ, trừ việc tiếc nuối về điều kiện trên thân thể mình ra, nhất thời cảm thấy những ngày trước đây mình sống cũng không uổng.
Đêm đêm của các ngày này, trước tiên Lý Tiểu Dân tu luyện một lượt phương pháp song tu ở trên người Lan Nhi, làm cho Lan Nhi buồn ngủ, tự mình dẫn theo U Nhi lén lút chạy ra ngoài, đi tới bên trong một rừng cây.
Trong cung có quy củ riêng, không thể tùy tiện đi lại. Lý Tiểu Dân mặc dù lúc gần đây tu luyện, khí lực và tốc độ cũng đều tăng lên nhiều, nhưng cũng không dám giao đấu cùng thị vệ trong cung, ban đêm cũng không dám đi quá xa, chỉ có thể đi tới một chỗ hẻo lánh ở gần tu luyện, hấp thu tinh hoa thiên địa.
Khoanh chân ngồi trên mặt đất, bốn phía là một mảng hắc ám. Lý Tiểu Dân yên lăng dẫn đạo chân khí ở trong cơ thể mình lưu động quanh kinh mạch, sau một hồi lâu mới thu công đứng lên.
Trong không khí, đột nhiên truyền đến một tiếc khóc buồn thảm, Lý Tiểu Dân quay đầu lại nhìn, thấy một bóng dáng trắng như tuyết, đang phiêu đãng đang bay về phía mình.
Có nén sự sợ hãi, Lý Tiểu Dân định thần nhìn lại, thấy một bóng dáng áo trắng, đầu tóc rối tung, cổ quấn một dải lụa trắng, đầu lưỡi thè dài ra ngoài, chính là hồn ma một nữ tử, dung mạo tương đối xinh đẹp, chỉ là cùng với khuôn mặt trắng bệch kia, đầu lưỡi đỏ tươi, nhìn qua làm cho người ta không rét mà run.
Như cơn gió thông thường, nữ quỷ xa xa nhẹ nhàng phiêu đãng lại đây, mấy đốm lửa ma chơi chập chờn ở không trung, hắt lên khuôn mặt trắng bệch của nữ quỷ kia, cặp mắt nàng nhìn chằm chằm Lý Tiểu Dân, âm trầm sền sệt cười nói:
- Cuối cũng cũng có người dám tới nơi này, ta có thể tìm được thế thân, đầu thai chuyển thế.
Lý Tiểu Dân trắng bệch mội, mạnh bạo trấn tĩnh cười nói:
- Ngươi giết người vô tội, còn muốn tìm người thay thế, không sợ bị trời phạt sao?
Nữ quỷ lắc đầu cười thảm nói:
- Ta ở đây lâu lắm rồi, trước đây nên đầu thai chuyển thế, lại bị tử địa này trói buộc vẫn không thể rời đi, sống cuộc sống này đã quá đủ rồi! nếu nói trời phạt, những người giết người như ta, lại có thể khoan khoái sung túc sống cả đời hưởng vinh hoa phú quý, tại sao bọn họ lại không bị trời phạt?
Lý Tiểu Dân biết rõ ở những triều đại, trong cung đều có quỷ chết oan, cũng không nói thêm nữa, chỉ vào nữ quỷ quát:
- Đốt! ta có thái thượng tiên pháp hộ thể, chư tà tránh lui, còn không mau mau lui ra!
Nữ quỷ kia chấn động, lập tức cưới khanh khách nói:
- Muốn lớn tiếng dọa người sao? Vậy hãy xuất ra chút bản lãnh thật sự rồi hãy nói!
Nàng mãnh liệt sà xuống, tốc độ nhanh như tia chớp, mười đầu ngón tay nhọn hoắt nhắm thẳng vào cổ họng của Lý Tiểu Dân.
Lý Tiểu Dân cắn răng cười lạnh, tay phải ở trong không khí nhanh chóng xuất ra một phù ấn, đưa một ngón tay lên, phù ấn kia phát ra một đạo kim quang ở trong không trung bay vụt đến, "ầm" một tiếng đánh vào trên người nữ quỷ, nữ quỷ kia bị đánh trúng một kích, bối rối không kịp đề phòng, ngửa mặt lên trời kêu thảm một tiếng, đập đầu trên mặt đất, cả người co quắp không thôi.
Lý Tiểu Dân đi tới, bay lên đá gót chân tới, nhưng lại xuyên qua thân thể của nàng, đá vào khoảng không.
Nhưng Lý Tiểu Dân cũng không thèm để ý, đắc ý cười lạnh nói:
- Không phải ngươi muốn giết ta ở đây sao?, lại đây!
Nữ quỷ kia co quắp một hồi trên mặt đất, ngẩng đầu lên căm tức nhìn Lý Tiểu Dân, chỗ trên người bị phù ấn đánh trúng, lóe lóe kim quang.
Một lát sau, kim quang dần dần tiêu tán, năng lực của phù ấn cũng biến mất. Đột nhiên nữ quỷ bay lên, móng tay dài nhọn nhanh chóng hướng tới đôi mắt của Lý Tiểu Dân.
Lý Tiểu Dân đã sớm phòng bị hai cái phù ấn, hay tay đẩy về phía trước."Đốt" một tiếng quát ra, hai phù ấn kim quang lòe lòe đánh vào người nữ quỷ, nàng đau đến kêu thảm một tiếng, té trên mặt đất không gượng dậy nổi.
Qua một hồi lâu, nàng mới cố sức từ mặt đất bò dậy, sợ hãi đưa mắt nhìn Lý Tiểu Dân, biết tối này không chiếm được tiện nghi, liền xoay người bay ngược về bầu trời đêm hắc ám phía sau.
Lý Tiểu Dân hét lớn:
- Chạy đi đâu!
Tay phải xuất ra một món pháp khí lấy được cùng với thiên thư. Đó là một chiếc bình thủy tinh nho nhỏ, đưa tay tháo bỏ lá bùa trên miệng bình ra, quát:
- Thái thượng lão quân mau làm theo lệnh, yêu ma quỷ quái không thể ẩn trốn, mau!
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi hoàn toàn chán nản. Hắn là hoàng đế, ta bất quá chỉ là một tiểu thái giám, bây giờ ngay cả tiên pháp cũng không dùng được, ta bằng vào cái gì chiến đấu với hắn?
Nhưng nhìn lại xuống dưới, đã thấy Lý Ngư thần sắc dâm dật a a mà cười, một đôi nhãn sắc nhìn tới nhìn lui ở trên người Lan Nhi, lại đã vươn tay muốn sờ mó khuôn mặt của Lan Nhi.
Lý Tiểu Dân tròng lòng giận dữ, thầm kêu lên.: "nếu ngay cả Lan Nhi cũng bị hắn cướp đi, thì ta sống còn có ý nghĩa gì!. Cuộc sống thái giám này lão tử đã trải qua đủ rồi!"
Nghĩ đến đây, hắn giơ ngón trỏ lên, hung hăng cắn một cái, "Phốc" môt tiếng, máu tươi phún lên người của Nguyệt Nương trước mặt.
Cả người Nguyệt Nương đã vô lực, đang nằm ở đây chờ hồn phi phách tán, lòng tràn ngập đau khổ. Vốn trải qua cuộc sống buồn khổ ở trong rừng kia được trăm năm, đã chán nản, sau lại bị một tiểu hài tử thu phục, đi theo hắn làm quỷ nô, càng nhục nhã gấp bội lần, bây giờ bị hắn bức bách không thể không đi công kích hoàng đế, lại bị chân mệnh thiên tử hà quang hộ thể đánh lên người, muốn hồn phi phách tán trong nháy mắt, không khỏi hoàn toàn chán nản, một giọt nước mắt rơi xuống xà nhà trước mặt.
Đột nhiên có biến, một cỗ nhiệt lưu phún lên người mình, linh thể Nguyệt Nương chấn động, chỉ cả thấy cả người rực lửa, linh lực tăng lên nhiều, không dám tin ngẩng đầu lên, đã thấy Lý Tiểu Dân khoanh chân ngồi trên xà nhà, khắp mặt đỏ bừng, hai mắt rực lửa, dáng vẻ uy phong lẫm lẫm kia, dễ giống áo giáp của thiên thần, mà trên người cũng bắn ra vạn đạo hà quang, ngàn vạn quầng sáng vờn quanh bên người, không khỏi kinh ngạc cực điểm, ngơ ngác nhìn Lý Tiểu Dân, tâm thần rung động, không dám tin vào tình cảnh đang diễn ra trước mắt.
Lý Tiểu Dân vẫn chưa thấy kỳ cảnh vừa rồi bên người mình, vừa rồi liều mạng vận dụng tiên pháp, phun ra một ngụm máu, cũng thấy tinh lực tổn hao nhiều, miễn cưỡng giơ tay lên hướng xuống phía dưới, rín lên nói:
- Khứ!
Nguyệt Nương yêu kiều từ xà nhà bay lên, dừng ở không trung, trong lòng đầy kính sợ nhìn chủ nhân của mình, lại nhìn hoàng đế phía dưới, thụy khí(3) trên người cũng bị hà quang khắp người của Lý Tiểu Dân trấn trụ, có tình trạng suy thoái, không khỏi cảm thấy vui mừng lẫn sợ hãi, trong lòng lại cảm giác được Lý Tiểu Dân lại thúc giục mình, liền không dám do dự, hai tay áo vung lên, cả linh thể liền giống như mũi tên dời khỏi dây cung vọt nhanh xuống phía dưới.
Lúc này, khuôn mặt của giai nhân áo trắng tràn đầy vẻ kiên nghị, mười đầu nhón tay nhọn cũng quắp lại như đao, cả linh thể bay vụt xuống dưới, vạt áo trắng tung bay qua phòng, giống như muốn đem cả ngôi nhà bao phủ trong đó!.
Linh lực quanh thân đã tập trung đến đầu ngón tay, móng tay của Nguyệt Nương liền giống như những mũi tên cong, bắn thẳng vào dưới háng của lão hoàng đế kia, xuyên thẳng qua không trung bắn xuống mặt đất, chìm ngập dưới đất.
Lúc này, tay của Lý Ngư đã đưa ra, không để ý đến Lan Nhi đang kinh hoảng né tránh, muốn vỗ về hai gò má mập mạp trắng như tuyết. Đột nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh, tay không khỏi dừng lại ở không trung, trên mặt cũng hiện ra thần sắc cổ quái.
Hắn cứ như vậy ngơ ngác ngồi ở đó, tay vẫn như cũng dừng ở không trung, vẻ mặt cổ quái yên lặng bất động
Lan Nhi đã sợ đến ngây người, rưng rưng nhìn hoàng đế, sớm biết rõ đêm nay không thoát khỏi số mệnh cuối cùng bị hoàng đế cướp đi. Mặc dù đây là chuyện tốt mà mỗi cung nữ cũng đều mơ tương cầu mong. Nhưng ở trong lòng nàng, lại hiện ra khuôn mặt tuấn tú của Tiểu Dân Tử ca ca kia, trong lòng không khỏi như đao cắt, nước mặt như từng hạt trân châu đứt đoạn, lướt qua mặt rớt xuống đất. Text được lấy tại
Vân Phi cũng ngây người, không biết bệ hạ xảy ra chuyện gì, đột nhiên dừng lại bất động, giống như một Mộc đầu nhân tầm thường ngồi ở đây, con ngươi cũng không chuyển động chút nào.
Nàng ngơ ngác nhìn Lý Ngư hồi lâu, rốt cục không nhịn được, đánh bạo kêu lên:
- Hoàng thượng, Hoàng thượng!
Kêu lên vài tiếng, Lý Ngư mới phục hồi lại tinh thần, Ngẩn ngơ thu tay lại, chỉ cảm thấy hạ thân lạnh lẽo và co rút lại một trận, nhưng không biết là có chuyện gì, cũng xấu hổ vì phải đứng trước mặt bao nhiêu cung nữ thái giám mà cởi quần kiểm tra, trên mặt lúc xanh lúc trắng, vô cùng khó chịu.
Lúc này, Lý Tiểu Dân so với hắn còn muốn khó chịu hơn. Vừa rồi hắn liều mạng tổn hao nhiều tinh lực, phun máu ngụm tinh huyết kia, giúp Nguyệt Nương bổ sung sức mạnh, bây giờ chỉ cảm thấy cả người vô lực, chỉ có thể dựa vào xà nhà, một cử động cũng không dám. Phải biết, nếu bị thị vệ phát hiện, thì ngay cả khí lực đào tẩu bản thân mình cũng không có, hơn phân nửa sẽ bị quản sự thái giám trong cung loạn côn đánh chết, trừng phạt cái tội đại bất kính của mình.
Lý Ngư ngồi yên một lúc, cố sức đứng dây, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, không có tâm tư làm sực việc ầm ĩ, lạnh lung thốt:
- Bãi giá, đến Sùng minh điện!
Vân Phi kinh hãi thất sắc, ngập ngừng nói:
- Bệ hạ không lưu lại dung bữa sao?
Lý Ngư cũng không để ý tới, giậm bước từng bước nặng nề, đi ra cửa, ngồi lên kiệu dưới sự nâng đỡ của thái giám, liền khoát tay, dẫn đại đội tùy tùng đi rất nhanh.
Vân Phi dẫn đám cung nữ quỳ tiễn ở trước cửa, nhìn xa giá đi xa, ngẫm lại bản thân sau nhiều năm chờ đợi, cũng chỉ tới một kết quả như vậy, không khỏi phục trên mặt đất, khóc rống thất thanh, lòng trần đầy oán hận đau xót.
Lý Ngư trở lại tẩm điện thường ngày ở, len lén kiểm tra thân thể của mình. Chỉ chốc lát, lại sai người triệu tập thái y vào điện chuẩn đoán, đợi mặt mày thái y này như màu đất đi ra, trên mặt mỗi người cũng mang theo bi thương, cũng bị đả thương dưới cơn thịnh nộ của hoàng đế.
Ở trong thành Kim Lăng, một lời đồn kỳ quái truyền ra, nói:" Hoàng thượng của Đại Đường tuổi già sức yếu, năng lực không đủ, đã không có cách nào lâm hạnh phi tần, đang truy tìm danh ý khắp nơi trị liệu cho chứng liệt dương của mình.
Nghe thấy một tin tức như thế, các thầy thuốc khắp nơi nghe tiếng mà động, phàm là thầy thuốc có chút nghiên cứu hoặc phương pháp tổ truyền, cũng đều chạy đến Kim Lăng thành, hiến lên phương thuốc thần bí, chỉ mong có thể trị tốt căn bệnh bám chặt quân vương, sau đó kiếm thưởng.
Nhưng bệnh của Lý Ngư thật là cổ quái, tới nhanh, đi rất chậm. Bất kể bao nhiêu danh y đến chuẩn trị qua, nhưng vẫn thúc thủ vô sách, không làm cho hắn có một chút khởi sắc
Từ đó, trong hoàng cung, không có một nam nhân chân chính.