Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung

Chương 4 : Ám sát

Ngày đăng: 20:16 19/04/20


Đối với việc tự mình sai khiến quỷ nô, xuống tay tiêu trừ năng lực của hoàng đế, Lý Tiểu Dân không có một chút hối hận hay áy náy. Nếu hắn bồi dưỡng nhiều thái giám như vậy, hạ độc thủ chém gốc rễ con cháu của bọn họ, thì chí ít thì cũng phải bỏ ra một cái giá rất lớn



Bất quá lại luôn có một chút lo lắng, Lý Tiểu Dân biết việc này quá lớn, một khi vỡ lở ra, có tru di cửu tộc cũng không đủ để bồi thường kỳ tội. Mặc dù bản thân chỉ là một người độc thân, nhưng cũng không muốn bị lăng trì xử tử. Vì thế, hắn tìm đường lui, tránh cho lúc đó không có đường chạy, chỉ có thể chờ chết.



Dưới sự trợ giúp của U Nhi và Nguyệt Nương,hắn lẳng lặng ở trong cung lén lút đào bới, thu được một chút lời lộc. Các cung nữ thái giám ở các triều đại đều cất giấu trang sức vàng bạc châu báu ở dưới đất, mặc dù không nhiều lắm, cũng không có cái gì quá quý giá, nhưng đối với một tiểu thái giám như hắn mà nói đó cũng là một đống tiền.



Cùng với tu luyện tiên pháp, lượng máu huyết lớn bị hao tổn khi chiến đấu đã dần dần hồi phục. Mà theo như những điều ghi lại trong thiên thư, hắn tu luyện võ công cũng dần dần có thành tựu. Một đêm, Lý Tiểu Dân lén lút độn thổ rời khỏi cung, chuẩn bị đi xem địa hình của thành Kim Lăng, tương lai khi gặp chuyện phải chạy trốn thì cũng biết nên chạy theo hướng nào.



Thị vệ trong cung không một người nào có thể nhìn thấy thân thủ quỷ mị của hắn. Nương theo bóng đếm, Lý Tiểu Dân như cơn gió phiêu đãng bay nhanh qua các bức tường cao cao trong cung, trốn vào trong bầu trời đêm hắc ám



Thật vất vả mới chạy ra ngoài cung, Lý Tiểu Dân âm thầm vuốt mồ hôi lạnh, nhưng cũng vì thân thủ siêu nhanh của mình mà tự khen đắc ý



Ở trên người hắn vẫn mặc quần áo của thái giám, điều này chính là một sơ hở lớn. Bởi vậy việc đầu tiên Lý Tiểu Dân làm chính là tìm một nhà phú hộ, đi vào lấy một bộ quần áo, mặc lên người, tránh cho bị người khác nhìn ra sơ hở.



Hắn cũng không biết nhà nào là nhà có tiền, chỉ nhìn phòng ốc ở ngã tư đường trong thành Kim Lăng, xem nhà nào xây cao một chút nguy nga lộng lẫy một chút, tùy tiện tìm một nhà ngẫu nhiên vượt tường leo vào, rất nhanh sau đó đã tìm được một bộ quần áo thư sinh màu trắng, nhân tiện gợi ý cho Nguyệt Nương, tình cờ lấy được vàng bạc cất giấu trong tủ của nhà kia, âm thầm nói với chủ nhà:" còn nghèo lắm". Rồi khiêng bao vàng bạc kia leo tường đi ra, dương dương đi thẳng.



Sau đó, hắn tìm người cho thuê nhà, đem tất cả những gì của mình giấu ở bên trong, coi như là giảo thỏ tam quật(1), tương lai chạy khỏi cung thành cũng có một chỗ dừng chân



Một đêm, Lý Tiểu Dân tùy tiện đi vòng vo ở trên đường cái, không dám ở lâu, mang theo quần áo vừa mới mua, leo tường trốn vào cung thành



Trở lại phòng mình, đã thấy một người ngủ trên giường. Lý Tiểu Dân không cần nhìn cũng biết rõ, đó là Lan Nhi vô cùng đáng yêu của mình, không khỏi cười dâm lần lên giường.



Bởi vì hắn bỏ tiền ra, đem trang sức đào bới được từ dưới đất tặng một chút cho những cũng nữ lớn tuổi, bởi vậy cung nữ trong tẩm cung của Vân Phi, ai ai cũng thích hắn. Chích xác là hằng đêm Lan Nhi đều ngủ ở phòng hắn, đám cũng nữ cũng câu kết cùng bọn họ làm bộ không biết, chỉ dấu một mình Vân Phi.



Lan Nhi đang ngủ say, Lý Tiểu Dân mới từ bên ngoài dạo chơi trở về, hưng phấn dâng cao, liền lén lút cởi bỏ y phục của nàng, nhìn nàng lõa thể làn da trẵng mịn nhắn nhụi như ngọc. Cúi đầu, khẽ mơn trớn ở trên bộ ngực sữa nhô cao của nàng.



Lan Nhi ư ư rên rỉ vài tiếng, mở đôi mắt đẹp thấy hắn đã trở về, liền mỉm cười, nắm đầu hắn, mắt phượng khép lại, khắp mặt ửng đỏ hưởng thụ cảm giác hưng phấn mà Tiểu Dân Tử ca ca đem cho nàng



Dưới sự dạy dỗ của Lý Tiểu Dân, nàng không hề hỏi gì về hành vi của hắn. Mặc dù cảm giác được Tiểu Dân Tử ca ca có chút thần thần bí bí, nhưng cũng bởi vì cõi lòng đối với hắn đầy kính sợ, mà không dám hỏi nhiều. Bởi vậy, cho dù thấy Lý Tiểu Dân ở bên ngoài rừng rậm tu luyện tiên pháp hằng đếm không về, trái lại Lan Nhi cũng ngủ ở trong phòng hắn hằng đêm, chờ hắn trở về.



Một đêm, Lý Tiểu Dân lại dùng ngón tay và đầu lưỡi linh hoạt của hắn, khiến cho Lan Nhi cao triều mấy lần, mới ôm nàng cùng thiếp đi



Trước khi ngủ, hắn hôn nhe cô gái xinh đẹp trong lòng, trong lòng mơ mơ màng màng thầm nghĩ:" bộ dáng này của chúng ta, cũng giống như vợ chồng đấy chứ….chỉ tiếc….ai!"



Hắn âm thầm thở dài một hơi, lại nghĩ:" gần đây phía dưới có chút nóng lên ngứa ngáy, một khi luyện tiên pháp, càng nóng lên rất nhiều, chẳng lẽ nói, thật sự sắp đại công cáo thành sao?"



Đêm ngày thứ hai, Lý Tiểu Dân lại trốn ra khỏi hoàng cung



Ở trong phòng mình thuê, thay một bộ quần áo thư sinh màu trắng, Lý Tiểu Dân tự soi mình vào gương, Chỉ thấy một vị công tử thời loạn vô cùng đẹp đẽ xuất hiện trong kính, lòng không khỏi đại hỉ, kẻ tự ngạo là anh tuấn tiêu sái, thiên hạ khó tìm quả nhiên là một...thái giám phong độ ngời ngời



Nguyệt Nhi và U Nhi cũng đứng ở trong phòng, nhìn hắn mặc quần áo thư sinh, dáng vẻ dương dương đắc ý, cùng nhau bịt miệng mà cười, nhưng cũng không khỏi than thở rằng hắn quả nhiên tuấn tú phi thường. cho dù là hoàng tử bạch mã cũng chẳng có người nào theo kịp được hắn



Gần đây Lý Tiểu Dân cũng phát hiện tướng mạo của mình thay đổi rõ ràng, cơ bản là càng ngày càng giống với mình kiếp trước, lại giống như dáng vẻ của mình trước đây lúc mười mấy tuổi, nhưng lại có một chút không giống, khiến cho mình so với trước tuấn mỹ hơn vô số lần, có lẽ tướng mạo của người ta, giữa đẹp và xấu cách biệt nhau cũng chỉ nhỏ như sợi chỉ mà thôi.



Hắn ở trong phòng đi đi lại lại, trầm ngâm nói:



- U Nhi, Nguyệt Nương, các người nói xem, bây giờ chúng ta nên đi chơi đùa ở đâu đây?



Hai nàng đều đã ở trong cung đã rất lâu rồi, đối với bên ngoài không hiểu rõ lắm, mặc dù trong lòng tràn đầy hưng phấn, nghĩ muốn đi xem thế giới phồn hoa này, nhưng cũng chỉ là vẻ bề ngoài, trong lòng lại không biết nên đi nới nào du ngoạn nơi nào trước tiên là tốt.



Lý Tiểu Dân lấy ra một chiếc quạt, "bá" một tiếng mở, khe khẽ quạt mấy cái, một dáng vẻ phong lưu tiêu sái, mỉm cười nói:



- Nếu các ngươi không biết, vậy nghe ta nói - phải đi sông Tần Hoài, đi du hí trên hoa thuyền một chuyến.



U Nhi ngẩn ngơ, lập tức cả mặt đỏ bừng, che mặt sẵng giọng:


Chân Bình công chúa kêu khẽ mau chóng ôm lấy bộ ngực, đau đến châu lệ cuồn cuộn, chợt thấy tên dâm tặc kia làm động tác cổ quái ở trên tường, không khỏi xấu hổ giận dữ, quay đầu lại hướng thị vệ đang đuổi tới gần lớn tiếng kêu lên:" Bắt tên tặc tự kia lại đây cho ta!



Lý Tiểu Dân cũng không dám lưu lại chỗ này chờ bọn họ, sải bước đi nhanh, hai ba bước, liền lướt qua nóc nhà, mặc kệ đám quân sĩ ở phía sau hô to gọi nhỏ, thân hình đã biến mất trong bóng đêm.



hắn chạy rất nhanh, chạy đến một đầu của thành Kim Lăng, mới dừng lại thở gấp, biết thị vệ quân vô luận như thế nào, cũng không đuổi đến đây.



Đột nhiên, phía trước truyền đến một tiếng chém giết, làm cho Lý Dân lại càng hoảng sợ.



Hắn bước nhanh chạy tới, ở trên nóc nhà thò đầu nhìn xuống phía dưới, có chút thở dài một hơi, ở chỗ giao đấu, cũng không phải là thị vệ quân, mà là các võ sĩ bình thường mặc trang phục khác nhau.



Một tráng hán trong đó nhấc tay cao hô:" Địa bàn Đông thành, là của Trúc Thanh bang chúng ta, bất cứ ai cũng đừng nghĩ cướp đi! các huynh đê, đánh cho bọn họ một trận nhừ tử.



Bên kia, một đại hán mặt đầy râu ria cũng giơ tay hô to:" Bọn vương hầu khanh tướng vốn chỉ là phường giá áo túi cơm, địa bàn đông thành này phải thuộc về chúng ta! Các huynh đệ, chỉ cần cướp được địa bàn say, sau này có thể ăn uống vui chơi thoải mái rồi, mọi người có phúc cùng hưởng.



Võ sĩ bình dân hai bên, nghe vậy dều hưởng ứng kếo to, dụng lực chém giết, nắm chặt phủ đầu, côn bổng trong tay, đánh giết chung quanh, thỉnh thoảng có người trúng chiêu ngã xuống đất, kêu thảm liên tục.



Lý Tiểu Dân ghé trên nóc nhà nhìn hồi lâu, phát hiện động tác của bọn họ chậm như ốc sên, hoàn toàn không thể so sanh với mình, không khỏi âm thầm gật đầu, trong lòng vui mừng, hiển nhiên mình đã siêu việt vượt xa so với võ sĩ tầm thường, mặc dù không biết cao thủ của thời đại này như thế nào, nhưng võ sĩ tầm thường kia không phải là đối thủ của mình.



Các phần tử bang phải này ẩu đả không phải chỉ một lần, dân chúng ở Kim Lăng thấy vậy đã sớm thành thói quen. Bọn họ ở chỗ này đánh cho nhiệt hỏa bốc lên trời, binh lính tuần tra phía xa xa đôi khi nhìn thấy, cũng không quan tâm chú ý tới, nhiều lắm cũng chỉ có một hai người đội trưởng tuần tra quát tháo vài tiếng, kêu bọn họ không nên ngộ thương bá tánh bình dân, sau đó liền dẫn đội bỏ đi, mặc kệ bọn họ phân tranh trong lúc đó.



Lý Tiểu Dân nhìn hồi lâu, dần dần ngứa tay, thấy gần đó không có binh lính, liền nhảy xuống, lao vào trong đám người, vươn tay đoạt phủ đầu của một võ sĩ, tiện tay ném trên mặt đất.



Võ sĩ kia đang giơ cao phủ đầu, hung hăng bổ về địch nhân phía trước, đột nhiên thấy hoa mắt, liền giống như gió mát phất qua, lúc này phát giác trong tay hụt hẫng, phủ đầu rơi xuống đất, còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra, không khỏi ngẩn ngơ tại chỗ.



Lý Tiểu Dân như hồ điệp vờn hoa, ở trong đám người bay nhanh trong đám người như con thoi, đoạt lấy đao phủ côn bổng trong tay bọn họ, tiện tay ném thành đống, chỉ nghe "đinh" một trận âm thanh hỗn loạn, mười mấy tên phần tử bang phái vũ khí trong tay, cũng đều rơi xuống đất, ngơ ngác đứng ở nơi đó.



Lý Tiểu Dân càng đấu càng hăng, từng bước vượt đến bên người bang chủ Thanh Trúc bang, đưa tay đoạt quỷ đầu đao trong tay hắn.



Người nọ so với huynh đệ dưới tay mạnh hơn rất nhiều, thấy trong bóng tối một cánh tay vươn tới muốn đoạt đao, cuống quýt lui từng bước, huy đao bổ tới.



Lý Tiểu Dân chộp vào khoảng không, không khỏi "ý" một tiếng, thấy đao phong bổ tới, lắc mình né qua, di chuyển theo thất tinh bộ, thoáng chốc vòng quanh bên người Thanh Trúc bang chủ, ngón tay đưa ra, nhẹ nhàng búng lên khuỷu tay Thanh Trúc bang chủ, người nọ liền rống thất thanh, xương tay đau đến như muốn vỗ ra, làm "đương" một tiếng, liệng quỷ đầu đao ở trên mặt đất.



Lý Tiểu Dân cười dài một tiếng, lộn người bay ngược lại chạy được mười mấy bước, xuất ra mấy cước đá bay mấy tên ở trung tâm, tay trái vung về phía sau một cái, đập ngay vào yết hầu của một tên bang chủ khác, y khẽ bóp vào một cái, kẻ đó liền toàn thân vô lực, mạch máu không thông, gần như đã ngất xỉu đi.



Lý Tiểu Dân buông tay ra, thân thể nhoáng lên một cái, lui lại một bên, khoang hai tay, ngửa mặt lên trời ngâm dài nói:" Các vị hảo hán, các người đều là anh hùng hào kiệt xuất chúng của Đại Đường, hà cớ gì vì một địa bàn nho nhỏ, mà chém giết lẫn nhau như vậy?



Thanh Trúc bang chủ xoay khuỷu tay, xa xa nhìn lại. thấy hắn dung mạo tuấn tú, tay áo phiêu phiêu, ngang nhiên đĩnh đạc dưới ánh trăng, tiêu sái nói không nên lờ, không khỏi kinh nghi bất định, quát: "Các hạ là người phương nào, tại sao muốn xen vào chuyện riêng của bọn ta?



Người bang chủ kia trong lòng đầy kinh nghi, đang muốn quát hỏi, đột nhiên thấy trên mặt đất có một miếng yêu bài, là do thiếu niên kia thối lui, không cẩn thận từ trên người rơi xuống.



Hắn vốn là người buôn bán, thấy yêu bài kia không giống vật tầm thường, vội vàng bước lên phía trước nhặt lên, nương theo ánh trăng vừa nhìn lên, xoay người bái đảo, khấu đầu nói: "Tiểu nhân Đỗ Quang, khấu kiến đại nhân!



Nhìn hắn quỳ xuống đất, tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, Lý Tiểu Dân lại càng buồn bực, không biết câu "đại nhân" là từ đâu nói lên.



Đỗ Quang quỳ tiến lên, hai tay đang cầm yêu bài, sợ hãi và lo lắng đưa lên, sắc mặt vừa mừng vừa sợ, nhưng cũng ẩn hàm vài phần e ngại.



Lý Tiểu Dân thấy vấn đề ở đây chính là từ yêu bài này, đưa tay nhận lấy, dưới ánh trăng vừa nhìn, đã thấy khối yêu bài đúng là được đúc bằng vàng ròng, mặt trước điêu khắc bốn chữ lớn:"Như trẫm thân lâm"



Lý Tiểu Dân chợt sáng tỏ, yêu bài này là vừa rồi lấy từ trên người Bình Chân công chúa, vốn muốn dùng nó làm ám khí tập đám thích khách che mặt, ai ngờ thích khách lại chạy rất nhanh, kim bài vẫn còn ở trên người mình. Về phần khối kim bài hoàng đế ban cho của nàng, chính là nàng moi được từ đệ đệ Lý Chiếu của, vậy mà không biết.



Bây giờ kim bài từ trên người mình rơi ra, làm cho Đỗ Quang nhìn thấy, khó trách lại nghĩ mình là người của triều đình. Lý Tiểu Dân trong lòng linh cơ vừa động, giơ kim bài, xoay tròn trước mọi người, quát: "Nếu các ngươi đã nhìn ra thân phận của bổn quan, sao còn không quỳ xuống cho ta!



Thanh Trúc bang chủ Trần Lâm nội công cao thâm, ánh mắt so với người bên ngoài tốt hơn người khác một chút, mơ hồ thấy tự dạng trước mắt, cũng kinh hãi thất sắc, xoay người quỳ xuống, luôn miệng tạ tội, chỉ nói: "Đại nhân thứ tội, thứ tội!



Nếu hai vị bang chủ quỳ xuống, bang chúng còn lại tự nhiên cũng không dám đứng, trong lúc nhất thời, âm thanh vang dội không ngừng bên tai, nhân chúng hai bang quỳ la liệt, xung quanh thiếu niên thấp bé lộ ở giữa.