Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung

Chương 31 : Mỹ nhân khiêu khích (Thượng)

Ngày đăng: 20:17 19/04/20


Lý Tiểu Dân đi thẳng tới hạ đường, nhìn thấy Hàn Hinh Nhi đang chỉ huy mấy tiểu nha hoàn quyét dọn đình viện, thấy hắn đến đây, vẻ mặt vui mừng, quỳ rạp xuống đất dịu dàng nói: "Chủ nhân, người đã trở về!"



Những tiểu nha hoàn thấy chủ nhân trở về, vội vàng quỳ xuống hành lễ, cũng đều len lén đánh giá hắn, nhìn thấy tân chủ nhân của mình anh tuấn trẻ tuổi, nhịn không được trong lòng mừng thầm.



Lý Tiểu Dân lại không chú ý đến mấy tiểu nha hoàn này, mỉm cười chào Hàn Hinh Nhi, gọi các nàng đi tới, tự mình nhảy xuống ngựa, đem cương ngưa giao cho Hàn Hinh Nhi, tiến bước vào sảnh đường.



Tiến vào hậu đường nhìn thấy Tiêu Thục Phi đứng ở trong đường cắm hoa, dáng vẻ nhút nhát mà dịu dàng đó làm cho người ta yêu mến, gương mặt xinh xắn động lòng người dường như so với đoá hoa trong tay nàng càng kiều diễm hơn.



Lúc này, nàng quay lưng về phía cửa, không nghe thấy bước chân rất nhỏ của Lý Tiểu Dân, vẫn tỷ mỉ cắm hoa, động tác tự nhiên phiêu dật, nhìn tao nhã vô cùng.



Lý Tiểu Dân đứng ở sau lưng nàng, nhìn thấy eo lưng yêu điệu thon thả của nàng, ngửi hương thơm thoang thoảng trên người nàng, không khỏi trở nên xúc động, nhịn không được lặng lẽ tiến lên phía trước, vươn song chưởng, từ phía sau chậm rãi đem thân thể mềm mại gợi cảm của nàng ôm vào lòng.



Tiêu Thục Phi đột nhiên bị ôm lấy, sợ hãi đến mức hét to lên một tiếng, đang muốn giãy dụa, nhưng nghe được thanh âm đáng yêu ngày nào của Tiểu Dân Tử vang lên bên tai: "Nương nương, nàng đang làm gì vậy?"



Tiêu Thục Phi thân thể đột nhiên nhuyễn ra, quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt của Tiểu Dân Tử đang đắc ý tươi cười, không khỏi đỏ bừng hai má,run giọng nói: "Nô tỳ đang cắm hoa…"



Lý Tiểu Dân cười hì hì hít vào ở cổ nàng, cười nói: "Thơm quá! Không biết là mùi hoa hay là mùi hương trên người nương nương vậy?"



Tiêu Thục Phi đỏ mặt, không thể trả lời, cảm giác được song chưởng của Tiểu Dân Tử căng thẳng, từ phía sau ôm chặt mình, hương đồn cảm giác được một vật cứng đang chống vào, trong lòng hơi kinh ngạc, vừa chuyển ý niệm lập tức rõ ràng, không khỏi vừa mừng vừa thẹn, biết Tiểu Dân Tử thật sự không phải thái giám, không nhịn được vì hắn mà cảm thấy cao hứng.



Lý Tiểu Dân thấp giọng cười, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi thơm của mĩ nữ trong lòng, chỉ cảm thấy môi thơm lưỡi trơn, mĩ vị vô cùng, không khỏi cúi đầu lưu luyến hôn tiếp, đem hương vị thơm mát thanh tân nếm đủ.



Tiêu Thục Phi bị hắn hôn đến ý loạn tình mê, bất tri bất giác cũng nuốt vào không ít nước bọt của hắn, một lúc lâu mới tỉnh táo, xấu hổ đấm nhẹ vào ngực hắn, run giọng nói: "Đừng như vậy, nếu bị Thanh Lăng thấy được…"



Lý Tiểu Dân cũng cả kinh, nhớ lần trước hôn Tiêu Thục Phi, kết quả bị nữ nhi nàng bắt được, khiến cho tất cả mọi người đều ngượng ngùng. Vẫn còn e ngại, vội vàng buông tay ra, lui hai bước, nghiêng ngó nhìn quanh, sợ Thanh Lăng từ đâu đó đi tới, bắt gặp mình cùng mẫu thân nàng tư tình.



Hắn vừa buông tay, Tiêu Thục Phi vốn đã bị hắn hôn cả người vô lực, làm sao đứng vững được, trượt chân ngã xuống đất, muốn rơi vào nền đất rắn chắc.


Dịch thơ:



Sao sáng đêm qua gió thổi đầy



Phía đông nhà quế, họa lầu tây



Thân không cánh phượng mà bay vút



Lòng sẵn sừng tê cảm ngất ngây



Xuân ấm ngồi xa cùng chuốc rượu



Nến hồng chia sẻ cảnh vui lây



Chầu vua giục giã theo hồi trống



Phi ngựa đến đài tựa cỏ bay.



Hắn đọc từng câu chữ của bài thơ đọc cho Thanh Lăng nghe, và tuỳ tiện giải thích, nói là bài thơ này nói về tình yêu mà mình không ngừng theo đuổi, chỉ là nàng kia thân phận cao quý,so với mình cao hơn nhiều lắm, cho nên mới làm cho mình có cảm giác phiền muộn và bất lực. Mà hai câu kết thúc lại càng nói rõ chính mình thân ở trong cung, bị người sai khiến, khinh rẻ mà trong lòng bất lực.



Về phần tại sao mình biết làm thơ, Lý Tiểu Dân tìm bừa một lý do, chỉ nói mình trước kia ở quê nhà có học qua làm thơ, lại trả qua một thời gian dài được Thanh Lăng tỷ tỷ dạy như thế cũng bắt đầu sáng tác được thơ.



Bài thơ này, là ngày đó hắn tại đại yến sinh nhật Chu hoàng hậu, khi nhìn thấy chúng nữ trong bữa tiệc say mê nô đùa, trái tim có cảm xúc mà làm nên. Ai ngờ tiệc rượu chưa hết, đã xảy ra sự cố, càng làm cho người ta cảm khái nhân sinh vô thường.



Thanh Lăng nghe mà kinh ngạc, vừa than thở tài hoa của Tiểu Dân Tử, có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy làm được bài thơ, vừa nghĩ đến ngụ ý trong thơ, hai má đỏ ửng, âm thầm suy đoán, nữ tử trong thơ kia chẳng lẽ là mình sao?



Nghĩ tới đây, trái tim không khỏi như hươu nhảy loạn, không dám nhìn lâu khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên trước mặt, đành phải đổ thừa cho thân thể mệt nhọc nói muốn nghỉ ngơi.