Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung

Chương 32 : Mỹ nhân khiêu khích (Hạ)

Ngày đăng: 20:17 19/04/20


Lý Tiểu Dân lịch thiệp ra khỏi phòng, thấy đã đến lúc ăn cơm trưa, liền cùng Tiêu Thục Phi ngồi vào bàn ăn, cùng dùng cơm.



Vào lúc này, chỉ có hai người bọn họ dùng ăn cơm cùng nhau. Lý Tiểu Dân cũng nhanh chóng to gan hơn, tựa vào bên phải Tiêu Thục Phi, vừa ăn cơm vừa ở dưới bàn động chân động tay, nhẹ nhàng vuốt cái đùi dài thon thả của Tiêu Thục Phi, thần hồn phiêu đãng, hạnh phúc không thể kìm được.



Tiêu Thục Phi vẻ mặt đỏ bừng, cẩn thận tránh né, nhưng làm sao có thể tránh khỏi. Nàng lại sợ tiểu nha hoàn phục vụ bên cạnh nhìn ra điều gì đành phải lén lút tránh né, đôi mắt giận dỗi, u oán nhìn Lý Tiểu Dân.



Bộ dáng kiều mỹ đó của nàng lọt vào mắt Lý Tiểu Dân lại giống như là mị nhãn như tơ, một bộ dáng quyến rũ mê người, khiến cho "ngón trỏ" của hắn đại động, bàn tay trái giấu ở dưới bàn lại càng càn rỡ, vẫn tiếp tục xêm nhập vuốt ve bên trong bắp đùi, không nỡ buông ra.



Tiêu Thục Phi bối rối thẹn thùng, đang muốn nhanh chóng ăn cho xong để né tránh ma thủ của hắn, chợt nghe thấy một tràng âm thanh vó ngựa ở bên ngoài vang lên, thanh âm thật lớn, dường như có hơn mười thớt ngựa, từ cửa phủ điên cuồng xông tới.



Lý Tiểu Dân ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn ra ngoại đường, lại nghe thấy tiếng vó ngựa như cuồng phong bạo vũ từ bên ngoài truyền tới, lập tức đứng dậy, phất tay rút kiếm, âm thầm ngưng thần đề phòng.



Lúc này trong tay hắn cầm thanh kiếm trong suốt hắn thường dùng. Lần trước lúc chiến đấu rơi vào giữa sông Tần Hoài, may mắn được tiểu quỷ Lâm Lợi nhiều lần xuống sông tìm kiếm, mới tìm được đưa về, lại trở về bên người hắn.



Mà khi Lâm Lợi đưa về, đầu tiên là đến phế điện, bị Phong Sương nhị nữ nhìn thấy, nói là bảo kiếm này chưa từng phát ánh sáng không thể phát huy được hết uy lực vốn có, liền dùng linh lực cường đại mình vừa có được mạnh mẽ làm thanh kiếm trong suốt toả sáng, trải qua ma luyện thực tế, lúc này sắc bén, uy lực mạnh hơn trước rất nhiều.



Lý Tiểu Dân cầm bảo kiếm, đi tới trước cửa đã thấy ở bức tranh ngoài sảnh đường, hơn mười bảy chiến mã điên cuồng phóng tới, mỗi ki sĩ đều mặc áo đen che kín mặt, trong tay cầm cương đao cùng trường cung, khí thế cuồng mãnh dữ tợn, trực tiếp đánh tới.



Lý Tiểu Dân trong lòng kinh sợ, những người mặc áo đen này rốt cuộc lai lịch như thế nào, mà cứ cuốn lấy mình không tha. Chẳng lẽ nói, mục tiêu của bọn họ không phải là hai vị công chúa mà chính là bản thân mình sao?



Những người áo đen này thúc ngựa phi đến, nhìn thấy một người thiếu niên tuấn tú cầm kiếm đang nhíu mày, ngang nhiên chặn ở cánh cửa, mắt hiện lên vẻ cười cợt, có người cao giọng hô lớn: "Chính là hắn! Chỉ cần giết hắn, liền có hậu thưởng!"



Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy âm thanh như xé gió vang lên như mưa của dây cung, hơn mười mũi tên nhọn vun vút hướng về phía cổng sảnh đường hướng tới, lập tức muốn bắn Lý Tiểu Dân đang đứng ở cửa thành một con nhím!




Lý Tiểu Dân sắc mặt ngưng trọng, lắc đầu nói: "Không nên lo lắng, nàng chỉ hôn mê thôi!"



Hắn lớn tiếng kêu lên gọi Hàn Hinh Nhi cùng các tiểu nha hoàn đang trốn ở một nơi bí mật gần đó đưa nước đến để giúp Tiêu Thục Phi tẩy rửa máu tươi trên người. Hàn Hinh Nhi mặc dù cũng bị dọa cho mặt mày tái nhợt, nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ ra lệnh những tiểu nha hoàn đang thút thít chuẩn bị một cái bồn tắm đưa đến, bên trong đổ đầy nước ấm, chuẩn bị giúp Tiêu Thục Phi tắm rửa.



Lý Tiểu Dân cũng đã sốt ruột, muốn nhanh chóng xem xét trên người Tiêu Thục Phi có vết thương nào hay không, nên không để người khác động thủ, tự mình đi tới thuần thục cởi áo lót nhiễm huyết của nàng xuống.



Nhìn thấy thân thể mềm mại như hoa như ngọc của nàng, Lý Tiểu Dân hơi ngẩn ra, nhưng cũng mặc kệ tiếp tục cẩn thận thưởng thức ngọc thể mềm mại xinh đẹp tuyệt luân này,ôm lấy thân thể trần truồng của Tiêu Thục Phi, kiểm tra cẩn thận trên dưới một lượt, ngay sau đó đem nàng đưa vào trong bồn tắm lớn



Tay hắn bối rối vuốt ve ngọc thể tắm rửa cho mỹ nhân đang hôn mê, giúp nàng tẩy sạch vết máu trên người, sờ soạng khắp thân thể một lần, không phát hiện thấy thương tổn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.



Hắn lau mồ hôi lạnh trên mặt, ngẩng đầu đã thấy Thanh Lăng cùng Hàn Hinh Nhi đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn hắn, lúc này mới nhớ vừa rồi mình làm chuyện gì, mặt không khỏi đỏ lên, hướng Thanh Lăng vái chào, gượng cười nói: "Sự tình cấp bách, tỷ tỷ chớ trách!"



Thanh Lăng sắc mặt tái nhợt ngơ ngác nhìn hắn đến ngẩn ngơ, bộ dáng đăm chiêu, không biết đang nghĩ tới điều gì.



Lý Tiểu Dân trong lòng có quỷ, cũng không dám nhiều lời, cười khan hai tiếng, nói: "Bên ngoài còn có những kẻ xấu không biết rõ, tỷ tỷ cùng Hàn Hinh Nhi chiếu cố nương tử… nương nương nha, đệ ra bên ngoài xem xét một chút!"



Hắn vội vàng chạy ra khỏi cửa, lúc sắp đi khỏi cổng còn ra dùng Truyền tâm thuật ra lệnh cho những quỷ vệ không được đi vào hậu đường, để cho ngọc thể giai nhân không bị những lão quỷ trăm năm này nhìn thấy.



Thanh Lăng đứng ở trong phòng cạnh bồn tắm, vừa cẩn thận chà lau thân thể xinh đẹp của mẫu thân, một bên ảm đạm buồn bã nghĩ thầm: "Thì ra hắn thích mẫu thân! Vậy bài thơ kia, cũng là hắn viết cho mẫu thân sao?"



Nghĩ tới đây, lúc này cô gái thanh lệ tài hoa hơn người mới cúi đầu âm thầm phát ra tiếng thở dài khó có thể nghe thấy.