Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung
Chương 6 : Khi phụ chủ nhân
Ngày đăng: 20:16 19/04/20
Sáng sớm, Lý Tiểu Dân từ trong mộng lo lắng tỉnh lại, cảm giác được trong ngực có một cảm giác ấm áp, cúi đầu, nhìn thấy Lan nhi Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan nhi đang mỉm cười ngọt ngào, tại khóe mắt còn mang theo một tia lệ ngân, không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên trên đôi môi anh đào của nàng.
Đêm qua, chính mình cùng nàng điên đảo loan phụng, sau khi điên cuồng qua đi, nữ tử thuần khiết này đã trở thành đỉnh lô, dựa theo thiên thư phần phương pháp Song Tu để tu luyện tiên khí của chính mình. May là chính mình trong phòng bày trước trận pháp, để thanh âm không cách nào truyền đi ra bên ngoài. Nếu không nói, chỉ sợ cung nữ phụ cùng phi tần, đều sẽ bị thanh âm này làm cho mặt đỏ tim đập loạn không cách nào ngủ được.
Rồi đột nhiên, cửa phòng truyền đến một tiếng nổ, cửa phòng đóng chặt bị người một cước đạp mở, cửa phòng mở toang.
Lý Tiểu Dân lấy làm kinh hãi, cuống quít dùng chăn che thân thể của Lan nhi từ đầu đến chân, ngẩng đầu nhìn ra, đã thấy một giai nhân lệ chất trời sanh, ngọc diện hàm uy, mắt phượng sanh hàn, lạnh lùng đứng ở ngoài cửa, trong mắt có chưa sự tức giận cùng cực, trừng mắt nhìn hắn.
Trên đầu nàng, tóc được vấn cao, đầu cài phượng trâm, gió nhẹ thổi tới, phất động y phục hoa lệ trên người nàng, giai nhân xinh đẹp này, tuy sắc mặt ẩn chứa sự giận dữ, nhưng lại ẩn chứa phong vận thành thục mê người, điều này khiến cho Lý Tiểu Dân nuốt nước miếng liên tục. (ta cũng zậy thiệt là…)
Vân phi căm tức nhìn Lý Liểu Dân, bước nhẹ nhàng vào trong phòng của hắn, trầm giọng hỏi: "Lan nhi, tiểu tiện nhân này, sao còn ở chỗ này?"
Lý Tiểu Dân thầm kêu bất hảo, đêm qua làm việc qua hưng phấn, ngay cả buổi sáng hôm nay cũng quên gọi Lan nhi rời giường, Vân phi nhất định là sau khi tỉnh lại phát hiện Lan nhi chưa có tới phòng quét dọn sạch sẽ, bởi vậy lúc rửa mặt trang phục cũng không kịp chuẩn bị tìm đến Lan nhi, kết quả là không thấy nàng trong phòng, liền chạy đến đây tìm đến.
Lý Tiểu Dân trên mặt có chút biến sắc, lại miễn cưỡng cười khan nói: "Nương nương người tới đay làm gì, Lan nhi tự nhiên là ở trong phòng nàng ấy nghỉ ngơi, như thế nào lại tới nơi này?"
Vân phi hừ lạnh một tiếng, bước vào trong phòng, trực hướng bên giường của hắn.
Lý Tiểu Dân thầm than một tiếng, biết việc này khó có thể giấu, liền đứng bên giường ánh mắt hướng tới U Nhi, tâm thần khẻ nhúc nhích, hướng tới nàng phát chỉ lệnh.
Đêm qua, U Nhi đứng ở bên giường, trừng to con mắt tò mò, nhìn cảnh xuân cung suốt một đêm, khiến cho tâm thần có chút hỗn loạn, bây giờ nghe được chủ nhân phát lệnh, mang người nhẹ nhàng bay đến cạnh cửa, tới cửa thì nhẹ nhàng đóng lại.
Trải qua nhiều ngày tu luyện tiên pháp, nàng rốt cuộc cũng có tiến bộ, linh thể dần dần bắt đầu thật thể hóa. Mặc dù tính công kích pháp thuật còn không bằng Nguyệt nương, nhưng mà đóng cửa công việc thường ngày này thì không có vấn đề.
Nguyệt Nương còn đang trong Thu Hồn ngọc, đọng ở bên giường, không được Lý Tiểu Dân gọi ra, không thể tùy ý đi ra. Lý Tiểu Dân cũng không muốn gọi nàng ra, sự việc kiểu này, căn bản không dùng được công kích pháp thuật âm đọc mà nàng luyện qua. Huống chi đối mặt với tuyệt sắc giai nhân như vậy, Lý Tiểu Dân cũng không nỡ hạ thủ độc ác.
Vân phi vẫn chưa cảm giác thấy cửa đã vô thanh vô tức đóng lại sau lưng mình, bước đi tới bên giường của Lý Tiểu Dân, phấn diện hàm sân, lạnh giọng nói: "Tiểu thái giám đáng chết, mau đưa Lan nhi giao ra đây!"
Lúc này, Lan nhi cũng đã bừng tỉnh, lại bị Lý Tiểu Dân gắt gao giấu trong chăn, không thể nhúc nhích. Nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm của chủ nhân, không khỏi sợ hãi, thân thể mềm mại dính sát vào thân hình xích loã của Lý Tiểu Dân, run nhè nhẹ, da thịt như ngọc trên người sợ hãi mà nổi lên vài điểm nho nhỏ(chắc là nổi da gà ấy mà), Lý Tiểu Dân cảm giác được biến hoá trên da thịt nàng, không khỏi cảm thấy yêu thương, một mặt nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nàng, một mặt cười nói: "Nương nương, tiểu nhân đang ngủ, y phục không chỉnh tề, hay là thỉnh nương nương tạm thời ra ngoài, đợi tiểu nhân mặc quần áo, rồi hướng tới nương nương giải thích."
Vân phi đã sớm thấy dưới chăn có chút nổi lên, còn đang khe khẽ rung động, hiển nhiên là có chút cổ quái, lại nghe thấy Tiểu Dân Tử che dấu, lửa giận không kiềm chế được, tát một cái thật mạnh lên mặt Lý Tiểu Dân, cả giận nói: "Tử thái giám, còn dám mạnh miệng! Ta đã sớm xem các ngươi có cái gì không đúng, nghĩ không ra các ngươi lớn mật như vậy, dám ở trong cung của ta làm điều này!"
Bị ngọc chưởng đánh vào hai gò má, Lý Tiểu Dân nhất thời bị sửng sốt, đầu bị đánh cho về một bên, Vân phi nhân cơ hội nhấc chăn lên, nhìn thấy Lý Tiểu Dân trần truồng cùng với một nữ tử đang run rẩy, nổi giận nói: "Các ngươi hai tên tiệnh nhân này, tuổi không lớn, lá gan không nhỏ, dám ở đây giả trò Long Phượng Du Hí!"
Vân phi nhìn thiếu niên trần truồng, cũng nhịn không được mặt ửng hồng lên, trong lòng thầm than: "Tiểu quỷ này, vóc người thật tuyệr, lớn lên lại thanh tú như vậy, nếu không phải là thái giám, chỉ sợ quyến rũ một đám tiểu cô nương, vì hắn mà cam tâm tình nguyện!"
Vân phi tỉnh giác, dùng chăn cuộn mình thành một đống, che chắn một nửa thân thể chưa mặc y phục của mình, trong tâm vô cùng hoảng loạn, sợ bị Thần phi phát hiện hình dáng của mình.
Một trận cười duyên từ bên ngoài truyền đến, tiếp theo, liền nghe được thanh âm của một nữ tử cười nói: "Hảo muội muội, ngươi hôm nay như thế nào không đi ra cửa đón ta?"
Trong thanh âm này, tràn ngập kiều mỵ, tựa như dấu diếm trong đó vô tận kích thích cùng hấp dẫn, nghe vô cùng dụ hoặc. (ài đây là phi tần thứ hai trong cung bị tiểu dân ca ca làm thịt^^)
Nghe thấy thanh âm, Lý Tiểu Dân nhịn không được trong lòng rung động, tim đập cũng nhanh hơn rất nhiều, âm thầm kinh ngạc: "Thanh âm này như thế nào, chỉ vừa nghe, là có thể làm cho người ta hưng phấn như vậy?"
Cửa phòng mở ra, một nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi bước đến, thấy Vân phi nằm trên giường, trùm kín trong chăn, bên cạnh có một tiểu thái giám đứng bên giường, không khỏi cười nói: "Muội muội, trời đã sáng lâu rồi thế nào mà vẫn còn ngủ trên giường thế?"
Lý Tiểu Dân tay cầm phất trần, đứng bên giường, nhìn trộm lại, đã thấy nữ tử nọ tựa hồ so với Vân phi lớn hơn một hai tuổi, dung mạo cùng Vân phi tương tự, cũng xinh đẹp chí cực, thần thái xinh đẹp, trước nở sau căng, bộ ngực sữa cao lớn, eo nhỏ nhắn thắt chặt, vóc người tựa hồ so với Vân phi càng thêm bốc hỏa. Mi mục hàm xuân, sóng mắt lưu động, ẩn hàm vô hạn mị hoặc, không khỏi làm cho Lý Tiểu Dân trong lòng kinh ngạc: "Nơi đâu tới một vưu vật như vậy, vừa xinh đẹp vừa phong tao, là danh kỹ đương đại sao?"
Thần phi ánh mắt thấy Vân phi đứng bên giường là một tiểu thái giám, mi thanh mục tú, thân hình cân đối, dung nhan tuấn mỹ như vậy, nhưng chính nhìn kĩ, không khỏi trước mắt sáng ngời, cười quyến rũ nói: "Hảo muội muội, trách không được ngươi không chịu rời giường, nguyên lai là có chuyện tốt như vậy!"
Thấy nàng tươi cười vũ mị, Lý Tiểu Dân lại nhịn không được trong lòng rung động, trong lòng thất kinh: "Thật sự là phong tao, cười như vậy, khiến cho lão tử nhịn không được!" trong lòng hình như có ngọn lửa, mơ hồ thiêu cháy.
Vân phi đỏ mặt, hoảng hốt vội hỏi: "Tỷ tỷ lại nói đùa! Tiểu muội thân thể không khỏe, mới không có đi ra ngoài nghênh đón tỷ tỷ, tỷ tỷ thật đáng ghét!"
Thần phi eo nhỏ khẽ đung đưa, bước tới, ngồi bên cạnh Vân phi, cầm tay nàng, mỉm cười đạo: "Hảo muội muội nói lời ở đâu vậy, chúng ta là họ hàng xa, lại cùng ở trong cung, tựa hồ giống như thân tỷ muội, chuyện khách khí thì không nên nói. Trước đó vài ngày, thân thể ta không khỏe, nhờ có muội thường xuyên đến thăm ta, bây giờ ta thân thể đã bình phục rồi, đặc biệt qua đây cám ơn muội!"
Một bên cùng Vân phi nói chuyện, nàng một bên thiêu khởi nga mi(?), mỉm cười nhìn Lý Tiểu Dân, mị hoặc nói: "Tiểu thái giám này thật là tuấn tú, hảo muội muội, ngươi thật sự là có phúc khí nha!"
Lý Tiểu Dân mặc dù kiếp trước đã là người trưởng thành, nhưng cũng chưa từng gặp qua nữ tử phong tao lại lớn mật như thế, bị ánh mắt quyến rũ của nàng làm cho sắc mặt đỏ lên, không khỏi cúi đầu.
Vân phi lại biết nàng ta thích nhất thái giám tuấn tú, giương mắt nhìn thiếu niên cường tráng nọ vừa rồi khiến cho mình chết đi sống lại, trong lòng vừa buồn cười lại vừa sợ hãi, không biết hắn sẽ ứng phó với vị biểu tỷ quyến rũ này của mình như thế nào.
Nàng cùng Thần phi, đều xuất thân từ danh gia vọng tộc, mà gia tộc của Thần phi so với gia tộc của nàng còn giàu có hơn một chút. Từ vào trong cung cho tới nay, một đôi biểu tỷ muội vốn muốn liên thủ chuyên sủng, nhưng vẫn còn bị quân vương không để ý tới, bây giờ Lý Ngư đã không thể xxx, càng không cách nào đến đây an ủi các nàng, khiến cho Thần phi trời sanh mị cốt trong lòng khát khao vô cùng, tìm không được nam nhân mà cảm thấy tịch mịch, liền có chủ ý đánh vào trên người tiểu thái giám tuấn tú.
Chỉ tiếc, gần đây Tịnh Thân phòng (lò chặt kê kê) vì mấy vị Tịnh Thân sư phó (người chặt kê kê) sau khi uống rượu đánh nhau bị xử phạt, khiến cho nhân thủ không đủ, làm cho hiệu suất công tác xuống thấp, cũng không có đủ nhân thủ để dùng, lại càng không thể cấp cho những cung phi bị thất sủng này. Thái giám trong phòng Thần phi, là một đám ngu xuẩn vô cùng, làm cho nàng vừa nhìn liền trong lòng có ác ý, lấy đâu ra tâm tình cùng bọn chúng có cử động gì thân mật?
Trước đó vài ngày, bởi vì trong lòng buồn bực, Thần phi bị bệnh một trận, thật vất vả thân thể mới khoẻ trở lại. Hôm nay cảm thấy nhàm chán, bởi vậy tới phòng của Vân phi, [ừa vào cửa, liền thấy một thái giám vô cùng tuấn tú là Lý Tiểu Dân đứng bên giường, không khỏi rung động trong tâm, trong miệng khô khốc, đối với tiểu thái giám này sinh ra hứng thú nồng hậu.
Giờ phút này, trong lòng nàng khát vọng, mặt ngoài lại vẫn là một bộ dạng bình tĩnh, vô cùng thản nhiên, giơ ngọc thủ lên nhẹ nhàng chỉ chỉ, cười nói: "Hài tử ngoan, lại đây, cho bổn cung nhìn kỹ cái nào!"
Biết mình bây giờ mang thân phận là thái giám, Lý Tiểu Dân bất đắc dĩ đi tới, khom người nói: "Nô tài tham kiến Thần phi nương nương!"