Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung
Chương 7 : Thần phi nương nương
Ngày đăng: 20:16 19/04/20
Thần phi thấy hắn không án theo quy củ quỳ xuống dập đầu, cũng không thèm để ý, đưa tay kéo hắn, giương mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, cười duyên nói: "Thật là đứa nhỏ tuấn tú a! Nếu sinh ra là nữ nhi, chỉ sợ bệ hạ cũng bị ngươi quyến rũ mất!"
Lý Tiểu Dân sắc mặt biến đổi, tuy là trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể cười khan. Cảm giác được ngón tay Thần phi nhẹ nhàng ve vuốt lòng bàn tay mình, rất có ý quyến rũ, trong lòng có chút nhảy lên, hô hấp cũng hơi dồn dập một chút.
Thần phi nhìn hắn cúi đầu, sắc mặt ửng đỏ, trong lòng không khỏi tràn ngập vui sướng khi đùa giỡn tiểu thái giám tuấn tú này, trong lòng thầm nghĩ: "Người tuấn mỹ như vậy, trong thiên hạ thật sự là ít có. May mà để ta gặp được, nếu tuyển hắn là "thái giám trên giường" đầu tiên của ta, cũng không có nhục một thân kim chi ngọc diệp của ta."
Trong đầu suy nghĩ, hướng tới Vân phi cười nói: "Hảo muội muội, muội nói thân thể không thoải mái sao, có đáng lo ngại không?"
Vân phi vội nói: "Cũng không có gì, chỉ là đêm qua ngủ không đủ, nghỉ ngơi một chút là không có việc gì."
Thần phi cười nói: "Nếu như vậy, tỷ tỷ cũng an tâm. Ta thấy bộ dáng tiểu thái giám trong phòng muội cũng rất nhu thuận, không bằng cho tỷ tỷ mượn nha, để tỷ tỷ mang về dạy dỗ một phen thật tốt, như thế nào?"
Lý Tiểu Dân vừa nghe "dạy dỗ" hai chữ, trong lòng lại nhảy lên, mặc dù không biết ý của nànglà gì, nhưng mình kiếp trước thấy trong tiểu thuyết cùng mạn họa (chắc là dồ xxx) thảo luận về "dạy dỗ", nhịn không được trong lòng phát hoả, sắc mặt càng hồng nhuận thêm vài phần.
Thần phi hai gò má ửng hồng của hắn, càng nhìn càng yêu, giơ ngọc thủ lên, ve vuốt hai gò má của hắn, cười quyến rũ nói: "Ai yêu, thẹn thùng àh, bộ dáng của đứa nhỏ này, thật sự là đáng yêu!"
Vân phi nhìn nàng đùa giỡn Lý Tiểu Dân, vừa sợ hãi, lại vừa buồn cười, đột nhiên trong lòng vừa động: "Thấy bộ dạng của biểu tỷ, nếu là nam nhân tất phải phát cuồng, không bằng đem tử thái giám này cho vào phòng của nàng, miễn cho hắn ở chỗ này hành hạ ta, chẳng phải là lưỡng toàn kỳ mỹ?"
Nghĩ đến đây, Vân phi vội hỏi: "Tỷ tỷ nếu thích, có thể đưa hắn đi!"
Lý Tiểu Dân lông mi khẽ nháy một cái, thản nhiên liếc mắt nhìn nàng. Ánh mắt tuy không lẫm liệt, nhưng trong lòng Vân phi cũng phát lạnh, nhớ tới thủ đoạn trên giường của Tiểu Dân Tử, trong lòng sợ hãi, vội vàng nói thêm: "Nhưng không thể để hắn rời khỏi phòng muội mãi được, tỷ tỷ chỉ được mượn một hai ngày thôi nha, ngày mai nhất định phải đem hắn trở lại!"
Thần phi nghe nàng đáp ứng, phương tâm mừng rỡ, cười duyên nói: "Ai yêu, muội muội lo lắng ta không thả người sao?" hai tay nắm chặt tay của Lý Tiểu Dân, nhẹ nhàng vuốt ve, dùng đôi mắt vũ mị nhìn nam hài tuấn tú này, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Nếu chính miệng Vân phi đã cho phép, Thần phi cũng không kiên nhẫn ở lại, tùy ý nói vài câu nhàn thoại (spam), liền lôi kéo Lý Tiểu Dân ra ngoài.
Lý Tiểu Dân bị ngọc thủ ấm áp của nàng nắm, quay đầu lại nhìn tựa như không muốn xa Lan nhi, cùng Vân phi đang âm thầm hô may mắn, dở khóc dở cười, nghĩ không ra chính mình cũng như nữ nhân giôpngs nhau trở thành lễ vật, tống cho các phi tần.
Nhưng mà bị vưu vật này nắm tay, Lý Tiểu Dân cũng không khỏi tâm viên ý mãn, đối với việc mình bị tống đi ra ngoài một chuyện, cũng không phải là đen đủi gì.
Ra viện môn, Thần phi liền buông tay ra, nét mặt khát khao vũ mị trở nên lạnh lẽo, bộ dạng lãnh nhược băng sương, nhàn nhạt nói: "Tiểu Dân Tử, đi theo ta, không nên chạy lầm đường!"
Lý Tiểu Dân trong lòng thầm mắng: "Chỉ bằng bộ dạng này, nếu không nhìn thấy lúc này nhà ngươi phong tao vũ mị, thì sẽ tưởng ngươi là Quan Âm bồ tát mất thôi!"
Đi theo Thần phi, đường trong cung rất quanh co rắc rối, nhìn phía trước giai nhân mê người này có chiếc eo nhỏ nhắn khiến người ta muốn phạm tội, Lý Tiểu Dân nhịn không được trong họng khô khốc, hận không thể nhanh lên một chút đi tới tẩm cung của Thần phi, để cho nữ tử phong tao này biết sự lợi hại của mình!
Hai người một trước một sau đi tới, đột nhiên nghe được một trận tiếng vó ngựa từ phía trước truyền đến, Lý Tiểu Dân không khỏi kinh ngạc: "Như thế nào trong hoàng cung, còn có người cỡi ngựa? Như vậy quá lớn mật, dường như không hợp quy củ thì phải?"
Cử mục nhìn lại, đã thấy hai con ngựa từ phía trước lao tới, trên ngựa là hai hồng phấn giai nhân, y phục xa hoa, tướng mạo tuyệt mỹ, có vài phần tương tự nhau, một thân anh khí bừng bừng, kẻ khác gặp mà tinh khí nhất thanh.
Ở phía sau, đi theo mười mấy cung nữ, nhất lưu tiểu bào theo sát các nàng, Lý Tiểu Dân vừa thấy liền nhận thấy hai người này tất là đại phú đại quý, ở trong cung mà dám cỡi ngựa, dễ dàng biết các nàng sở thụ ân sủng, không giống bình thường.
Thần phi xa xa thấy các nàng, cuống quít quỳ xuống, nghênh đón hai nàng đến.
Lý Tiểu Dân phục hồi tinh thần lại, cuống quít lắc đầu, tỏ vẻ vẫn còn ngây thơ.
Thần phi càng thích, đưa tay vuốt ve huôn mặt hắn, cười nói: "Đây là hảo sự, chỉ cần ngươi đáp ứng với ta không nói ra ngoài, ta sẽ dạy cho ngươi rất nhiều chuyện thú vị!"
Lý Tiểu Dân cuống quít thề, tỏ vẻ tuyệt sẽ không nói chuyện này cho người khác, sau đó trong lòng tràn đầy nhiệt thiết đợi từng bước cử động của nàng.
Thần phi từ trên giường ngồi xuống, ánh mắt vũ mị câu hồn, thẹn thùng nói: "nào, giúp ta cởi quần áo ra!"
Đôi tay của Lý tiểu dân run rẩy cởi bỏ quần áo trên người nàng, nhìn bộ tiêut ý còn sót lại trên người Thần phi, không khỏi ngừng thở trong giây lát.
Da thịt cỷa nàng, mềm mại trắng trẻo, đôi chân thon dài, tràn ngập mỹ cảm, làm cho Lý Tiểu Dân nhịn không được đưa tay tới, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm thụ da thịt này mang đến nhiều xúc cảm.
o0o
Kích tình qua đi, Lý Tiểu Dân cả người vô lực nằm trên giường lớn trong khuê phòng của Thần phi, oán giận nói: "Được rồi, vừa rồi đã đã làm ba lần rồi, nàng còn chưa đủ sao, nàng luôn luôn dâm đãng như vậy sao?"
Thần phi bất mãn dịu dàng nói: "Ngươi, thái giám bại hoại này, đều đã chiếm được thân thể của nhân gia, còn nhắc tới chuyện này làm nhục nhân gia!"
Lý Tiểu Dân cười nói: "Nàng không biết, lúc giao hoan xong nói chuyện này là rất có tình thú sao!"
Thần phi vừa nghe sắc mặt vui mừng, lên tiếng: "Hảo a, chúng ta lại một lần nữa, ngươi tưởng sẽ nghe được ta rên rỉ cái gì ư?"
Lý Tiểu Dân lại càng hoảng sợ, chối từ: "Chờ một lát, làm một canh giờ rồi, cũng phải nghỉ ngơi một hồi. Bây giờ cũng nên ăn cơm trưa đã?"
Thần phi cười nói: "Chờ một lát, ta gọi là cung nữ chuẩn bị đồ ăn mang vào, ngươi ôm nhân gia, đút cho nhân gia ăn!"
Thần phi nghi hoặc nói: "Ngươi làm thế nào lẻn vào cung, Tịnh Thân phòng dám ăn hối lộ, để cho chuyện này xảy ra sao?"
Lý Tiểu Dân cười khan hai tiếng, lắc đầu nói: "Một câu không thể nói hết, kỳ thật trước đó ta vốn không phải là thái giám…" Nói đến đây, khiến cho nhớ lại chuyện thương tâm, Lý Tiểu Dân không khỏi buồn bả.
Thần phi ngạc nhiên nói: "Vậy ngươi lại như thế nào có thể mọc dài ra, chẳng lẻ ngươi lắp của hổ vào sao?" (cái này mình dịch bừa nha tại không rõ ý của nó)
Lý Tiểu Dân sắc mặt khẻ biến, đưa tay niết mạnh một cái trên ngực nàng, mắng: "Không cho nói bậy! Ta đây là vì tu luyện tiên thuật, có chút thành quả, bởi vậy mới có thể trọng tố chi thể, tương lai ngay cả kim thân cũng có thể tu thành, chuyện này ai có thể ngờ tới!"
Thần phi vỗ tay cười nói: "Lợi hại thật! Ngươi nếu có tiên thuật, vậy thử chứng minh xem nào?"
Lý Tiểu Dân cung không chối từ, trong lòng âm thầm thông tri cho U Nhi, để nàng lấy ấm trà trên bàn, rót ra một cốc rồi đem lại.
Nhìn chén trà lăng không bay tới, Thần phi há to miệng, giật mình không thôi, lập tức tin tưởng ptTịnh Thân phòng không có ăn hối lộ để người lẻn vào cung.
Hai người triền miên trên giường hồi lâu, Thần phi rốt cục dưới sự thúc dục của Lý Tiểu Dân, không tình nguyện mặc quần áo xuống giường, đi ra ngoài kêu cung nữ mang thức ăn tới, rồi lại đóng cửa,cùng Lý Tiểu Dân trên giường vừa ăn lại vừa ôm ấp nhau.